
một chân trên mặt đất: “Cung chủ sao
rồi? Răng của Hồ ly chín đuôi có chất kịch độc, hiện còn nắm lại được
không?”.
“Đừng lo cho ta vội, mau móc lấy mắt của nó, nếu
để lâu viên ngọc màu cánh trả sẽ vô tác dụng đấy!” Hạo Đan cố giữ thăng
bằng, nhưng độc tố vẫn khiến anh ngã nhào xuống đất.
“Úy Úy!” Cổ Liên quay sang Lam Úy vẫn đứng một
bên không biết phải làm sao: “Mau móc lấy đôi mắt hồ ly, dùng Cửu âm
thiên kinh thiêu thành tro!”.
“Vâng, nhưng…” Lam Úy lo lắng nhìn Hạo Đan đang rơi vào hôn mê: “Tỷ, Cung chủ sao thế?”.
“Đừng lo, tập trung vào việc đi. Về Cung chủ ta
khắc có cách!” Cổ Liên nhanh nhẹn chộp lấy tay Hạo Đan, tháo sợi dây màu đỏ đeo trên đầu xuống buộc vào cánh tay anh, ngón tay dùng lực thít
mạnh khiến sợi dây thắt thật chặt. Ngay sau đó, một sợi mảnh màu đen từ
vết thương trên cổ tay Hạo Đan chầm chậm bò lên phía trên. Vừa qua khuỷu tay, nó di chuyển càng nhanh, nhưng ngay lập tức bị sợi dây màu đỏ hất
ngược trở lại.
“Đây là gì?” Lam Úy kinh ngạc nhìn sợi dây màu đỏ.
“Tạm thời Cung chủ sẽ không nguy hiểm nữa.” Cổ
Liên nhẹ nhàng thở ra, quay sang nhìn Lam Úy đang móc đôi mắt hồ ly: “Úy Úy, muội tạm rời khỏi kết giới về ngôi làng đốt thứ đồ này đi. Ta phải ở đây đợi một người, để người đó nhìn thấy muội sẽ không hay”.
“Muội biết rồi.” Ánh xanh bỗng nhoáng lên, Lam Úy biến mất khỏi kết giới.
“Ngài ở đó không, Địa Tạng Vương?” Thấy Lam Úy đã biến mất khỏi kết giới, Cổ Liên ngẩng đầu đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn lên bầu trời màu lam thẫm.
“Ha ha… Cốc Liên, hiểu biết của cô được nâng cao
rồi đó.” Trên trời, ánh Phật quang màu vàng tỏa rạng, Địa Tạng Vương Bồ
Tát khẽ khàng hạ mình xuống mô đất cao hơn xung quanh một tấc, hiền từ
nhìn Hàn Cổ Liên.
“Hừ!” Cổ Liên cười nhạt: “Địa Tạng Vương, ngài có thể nói cho ta biết ý của Như Lai chứ? Phải thế nào các ngài mới chịu
cứu Hạo Đan, cứ ra điều kiện đi!”.
“A di đà Phật! Cốc Liên, thành kiến của cô với
Phật Tổ quá nặng. Ngài cũng vì tốt cho cô, không muốn để cô sống trong
thù hận.” Địa Tạng Vương khẽ thở dài xòe bàn tay, một hạt sen màu vàng
kim xuất hiện trong đó: “Mọi chuyện chỉ là bất đắc dĩ mà thôi”.
“Ha ha… Bất đắc dĩ? Ta thấy đã dự định từ trước
thì có!” Cổ Liên cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo: “Đừng nghĩ ta là kẻ
ngốc! Trên đời này làm gì có sự trùng hợp đến thế, từ Lam Úy vô tình ra
khỏi kết giới đúng lúc ta tới, rồi đến Hạo Đan bị thương. Tất cả mọi thứ đều do các người sắp xếp kỹ lưỡng cả, mục đích chỉ có một, chính là hủy hoại hoàn toàn những ký ức kiếp trước của ta. Ta nói không sai chứ Địa
Tạng Vương?”.
“Haizzz… Trí tưởng tượng của cô thật phong phú.”
Địa Tạng Vương lắc đầu bất lực: “Đúng, đúng là ta đã dẫn Liên hoa yêu
cốt đời thứ sáu đến tìm cô, nhưng Phật Tổ chỉ định phong ấn ký ức của cô mà thôi, khi cần cô vẫn có thể nhớ ra. Phật Tổ thật sự muốn cô có một
tuổi thơ vui vẻ và hạnh phúc”.
“Hứ! Vui nữa cũng có ích gì. Kết cục sau cùng
chẳng phải vẫn vậy sao?” Cổ Liên cúi đầu, một giọt nước mắt bất giác lăn xuống: “Vì sao các người lại đối xử với ta như vậy? Rõ ràng ta chẳng hề làm gì sai…”.
“Cốc Liên, đây là thiên kiếp của cô, không ai có
thể giúp được. Dù biết cô bị hàm oan nhưng Phật Tổ cũng đành bất lực.”
Địa Tạng Vương nhìn Hàn Cổ Liên thông cảm: “Ngài đã từng bói quẻ giúp
cô: Nếu năm đó không chịu những khổ sở mấy kiếp luân hồi thì cô đã sớm
tan thành cát bụi rồi. Cô cũng biết kẻ ám hại cô pháp lực cao cường,
cũng sở hữu Mê hoặc nhãn giống cô, thêm nữa hắn trong tối cô ngoài sáng, muốn hại cô thật dễ như trở bàn tay”.
“Không thể nào!” Cổ Liên ngẩng phắt đầu, kinh
ngạc nhìn Địa Tạng Vương: “Không thể nào! Mê hoặc nhãn chỉ thuộc về đóa
hỗn liên vạn năm có một của Lam Liên tộc. Đời thứ nhất đã mất từ thời
thượng cổ, ta là đời thứ hai, sau ta còn chưa xuất hiện đời thứ ba. Hiện tại trên thế giới này ngoại trừ ta ra, không thể tồn tại kẻ thứ hai có
Mê hoặc nhãn được!”.
“Chính vì vậy nên Phật Tổ và Ngọc Hoàng mới hành
động như thế, ấy là đưa cô vào vòng luân hồi.” Địa Tạng Vương kiên nhẫn
giải thích.
“Được! Ta tin ngài một lần.” Trầm tư hồi lâu,
cuối cùng Cổ Liên cũng lau nước mắt, quay sang nhìn Hạo Đan bên cạnh:
“Cung chủ trúng độc của Hồ ly chín đuôi, ngài hãy cứu ngài ấy đi!”.
“Ha ha… Yên tâm! Hạo Đan cung chủ sẽ không sao.”
Địa Tạng Vương cười lớn rồi ném hạt sen vàng trong tay ra, “soạt” một
tiếng, hạt sen tan chảy thấm vào vết thương trên cổ tay Hạo Đan. Trong
chớp mắt, vết thương chầm chậm khép miệng lại, sợi đen khi nãy hoàn toàn tiêu tan.
“Ngài nói có lý, hãy phong ấn ký ức của ta đi!”
Thấy Hạo Đan đã chuyển nguy thành an, Cổ Liên khẽ thở phào rồi bước đến
trước mặt Địa Tạng Vương.
“Cốc Liên, đây chỉ là một phong ấn đơn giản.
Trong trường hợp cô thật sự gặp nguy hiểm, nó sẽ tự động hóa giải.” Tay
trái Địa Tạng Vương kết một Phật ấn trước ngực, sau đó hất mạnh một
phong ấn bay tới dính vào đóa sen xanh trên trán Cổ Liên. Lập tức, Cổ
Liên cứng đờ người ngất đi.
“A di đà Phật!” Địa Tạng Vương niệm pháp hiệu,
bàn tay vẫy nhẹ một cái, tất cả mọi thứ nhanh chóng trở về vẻ yên