
ọng! Ta nghĩ, nàng ở cửu tuyền cũng là không muốn thấy ngươi tuổi già cô đơn suốt kiếp như
vậy!”
“Đại ca, hảo ý của ngươi ta xin lĩnh !” Liễm Âm cảm động ôm đầu Liễm Trần, cảm thấy được từ khi Liễm Trần bệnh tỉnh lại, tựa hồ lại tìm thấy tình cảm huynh đệ trước kia, hắn không còn là hoàng đế lãnh
khốc, hắn lại là đại ca ân cần của mình.
Nhìn thấy ánh mắt quan
tâm của Liễm Trần, Liễm Âm nhất thời có chút không đành phụ lòng hắn,
liền nhẹ giọng nói: “Như vậy đi, đại ca, nếu ta coi trọng cô nương nhà
ai, nhất định nhờ ngươi, được không?”
Liễm Trần gật đầu, thầm
mong Liễm Âm có thể sớm tìm được một cô nương tốt. Hai người lại nói
sang chuyện quốc sự này nọ. Nói xong, Ly bưng trà tới, ba người cùng
nhau uống trà tán gẫu.
“Đúng rồi, Liễm Âm, nhị đệ Thanh Phong của ta thế nào ?” Ly hỏi.
“Hắn… hắn tốt lắm!” Liễm âm sửng sốt, lắp bắp.
“Thanh Phong?” Liễm Trần sắc mặt có chút không tốt, tưởng tượng đến nam tử xinh đẹp kia, trong lòng liền chua như giấm.
“Trần!” Ly bạch liễu tha nhất nhãn
nhàng ôm thân thể gầy yếu của hắn nói: “Thanh Phong là huynh đệ kết
nghĩa của ta, ta ở ngoài cung, chính là hắn thu lưu ta, bằng không ta đã gặp cảnh màn trời chiếu đất!”
Chỉ nghĩ đến việc Ly ăn uống ngủ ở cái nơi hoang vu, Liễm Trần nhất thời đau lòng không thôi, đối Sở Thanh Phong cũng nảy sinh một chút cảm kích, hơn nữa Ly sớm nói rằng chỉ yêu
mình, đối với Sở Thanh Phong kia chỉ là tình cảm huynh đệ, trong lòng
liền dễ chịu rất nhiều, ôm lấy Ly một trận ôn nhu vuốt ve, mỉm cười nói: “Ngày nào đó thỉnh hắn tiến cung, ta hảo hảo cám ơn hắn!”
“Ân,
hảo!” Rời khỏi lòng Liễm Trần, Ly gật đầu cười nói: “Nhị đệ của ta đặc
biệt thích hoa lan, ngự hoa viên kỳ hoa dị thảo phong phú, hắn nhất định thích.”
“Thích hoa lan a! Chuyện nhỏ, Nhị đệ, ngươi không phải
là có lan viên sao? Ngày khác ta cùng Ly đưa Sở Thanh Phong đến ngắm một chút!” Liễm Trần nhớ tới lan viên của Liễm Âm, hứng trí bừng bừng đề
nghị.
“Đúng vậy, nghe nói lan viên của Lục vương gia hoa lan đa dạng, Thanh Phong nhất định sẽ thích !” Ly cười nói.
Liễm Âm mặt tối sầm lại, hôm qua mới nói với người kia vĩnh viễn không gặp,
hiện tại đại ca cùng Ly lại muốn mời người nọ đến vườn của mình. Trời ạ, người nọ nếu biết đó là vườn của ta, không chừng lại nghĩ thêm cái gì
về ta…
Chính là nhìn thấy vẻ mặt hưng trí bừng bừng của Liễm Trần cùng Ly, lại ngượng ngùng, chỉ cười yếu ớt nói: “Hảo a, đại ca, bất quá ngươi hiện tại thân thể yếu như vậy, cũng không thích hợp đi, vườn kia
lại ở ngoại ô, đường xá xa xôi. Chờ ngươi thân thể tốt lên hẵng đi !”
Thầm nghĩ: chờ ngươi thân thể tốt rồi, thể nào cũng quên, tốt nhất là
quên, ta không bao giờ muốn gặp người nọ nữa!
————–
Chớp
mắt đã nửa tháng trôi qua, Sở Thanh Phong cảm thấy trong lòng như có
vướng mắc, nửa tháng, trong lòng nói chung rất lo sợ, rồi lại không rõ
nguyên cớ, tính tình đều khó đi rất nhiều. Nhìn thấy tiểu đồng bị mình
mắng đến hai mắt đẫm lệ, nhất thời tâm sinh hối hận, xoa nhẹ đầu tiểu
đồng, ôn nhu nói: “Đồng nhi, đừng khóc !”
Tiểu đồng ủy khuất nhìn người trước mặt, cong môi thầm nghĩ: không biết công tử gần đây làm
sao vậy, như ăn nhầm thuốc nổ, tính tình nóng nảy muốn chết! Bất quá…
Cũng không để ý đến hắn, hừ một tiếng buồn bực quay đi.
Sở Thanh Phong bật cười nhìn tiểu tử đang hậm hực quay đi, lắc đầu, lâm vào trầm tư.
———–
Trăng đã lên cao, đêm yên tĩnh.
“Hạ lưu bại hoại! Không biết xấu hổ ! Ta Sở Thanh Phong căn bản không như ngươi!”
Liễm Âm tự trong mộng bừng tỉnh, bên tai vọng lại tiếng quở trách khó nghe..
Liễm Âm oán hận đánh vỡ mép giường, đem chăn trùm lên…. tiếp tục ngủ. Lăn
qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ được, Liễm Âm phủ thêm một lớp ngoại
bào đơn giản, đi đến tiểu viên ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng
cong cong tựa làn mi, lẩm bẩm nói:
“Khanh nhi, vì sao mơ thấy đều là hắn, vì sao ngươi cũng không muốn nhập mộng của ta? Hắn như thế hận
ta, ghét ta, vì sao ta lại phải như thế muốn hắn, nhớ hắn? Khanh nhi, ta nên làm cái gì bây giờ?” Thất thần nhìn ánh trăng, rõ ràng là vầng
trăng cong cong, đột nhiên hóa thành lông mày lá liễu của Sở Thanh
Phong, Liễm Âm cúi đầu, sao lại nghĩ tới hắn a!
Thở dài một hơi,
nói: “Tình này không thể đoạn, không nhìn nhưng lại vẫn để trong lòng!
Sở Thanh Phong a, Sở Thanh Phong! Ngươi… ngươi thật sự là âm hồn không
tiêu tan!”||| Hôm sau, sáng sớm hồi phủ, vừa bước vào cửa đã thấy tôi tớ ra nghênh đón “Vương gia, Linh nhi tiểu thư lại tới!”
Liễm Âm nhíu mày thầm nghĩ: “Linh nhi lại tới nữa sao?” Linh nhi là tiểu
muội nhỏ tuổi nhất của Khanh nhi, năm nay vừa tròn mười chín tuổi, còn
là khuê nữ, đối với Liễm Âm có tình cảm đã lâu, một lòng muốn cùng hắn
tái giá, từ sau khi Khanh nhi qua đời, hằng năm đều tới bái tế tỉ tỉ,
lưu lại vương phủ vài ngày, đối với Liễm Âm cực kì niềm nờ, chính là
Liễm ÂM đối với nàng không có cảm giác, không những vậy, còn có chút
phiền chán.
Cau mày thong thả bước vào sảnh, Linh nhi vui sướng
tiếp đón, thẹn thùng nhẹ