
hấy Liễm Trần nghiêm mặt trừng mắt nhìn hai người ôm nhau, ho nhẹ
không thôi, Ly buông tay chạy nhanh đến, lo lắng vỗ về Liễm Trần nói:
“Trần, thân thể không thoải mái?”
Sở Thanh Phong miệng cố nén cười, thầm nghĩ: hắn không phải thân thể không thoải mái, là trong lòng đầy dấm chua!
Liễm Trần hả lòng hả dạ xoa đầu Ly nói: “Ta không sao! Không cần lo lắng!”
Tiểu đồng phụng đến nước chè xanh, ba người uống trà trò chuyện cả ngày, Ly
đột nhiên chú ý tới đóa hoa trên bàn, ngạc nhiên nói: “Di? Đây là hoa
nhi gì vậy, như thế nào lớn lên giống con bướm nhỏ vậy, thật là đẹp
mắt!”
“Đây là Hồ Điệp Lan, là đạc sản Lĩnh Nam quốc, trong nước
không có!” Sở Thanh Phong si nhìn Hồ Điệp lan, nghĩ đến ngày ấy người nọ cầm Hoa nhi, trong lòng thở dài.
“Chỉ cần là hoa lan, chỗ nhị đệ ta đều có! Như thế nào có thể không có đâu?” Liễm Trần có chút không phục nói.
Sở Thanh Phong thầm nghĩ: Thì đây chính là hoa của đệ đệ ngươi đó.
Ly bỗng nhiên có hưng trí, hưng phấn mà nói: Thanh Phong, chúng ta hôm nay phải đi Lan viên của Liễm Âm xem thế nào?”
Sở Thanh Phong sửng sốt.
“Tốt! Tốt! Nói nhiều không bằng hành động, lần trước không phải Liễm Âm cũng
đồng ý sao, muốn đi xem Lan viên của hắn không? Vừa lúc ta muốn đi lại
một chút, ở trong cung buồn chán đã hơn tháng rồi !” Liễm Trần cũng hào
hứng.
Sở Thanh Phong bị đẩy vào tình thế khó xử, cảnh tượng một
tháng trước tức giận đuổi Liễm Âm còn ngay trước mắt. Hắn vô cùng phẫn
nộ đã thề rằng “Vĩnh viễn không gặp lại” , bây giờ sao có thể không biết xấu hổ đến xem Lan viên nhà hắn? Chính là nghĩ đến Lan viên có biết bao hoa lan khoe sắc đẹp như tranh vẽ, lại phi thường muốn đi, nhất thời do dự.
“Nhưng mà Liễm Âm không ở kinh thành, chúng ta đến Lan viên của hắn, có phải hay không rất đường đột ?” Ly có chút do dự .
“Không việc gì! Làm đại ca đến nhà của đệ đệ thăm vườn, có cái gì đường đột chứ!” Liễm Trần chẳng hề để ý nói.
Sở Thanh Phong tâm khẽ động, hắn đi vắng? Thật tốt quá, vậy thì đi thôi.
Vì thế mỉm cười nói: “Đại ca, vậy chúng ta đã đi được chưa?”
“Đi thôi! Ly!” Liễm Trần lôi kéo ly, sở Thanh Phong theo sau, ba người hai xe ngựa, hướng phía Lan viên ở ngoại ô kinh thành.
—-
“Xuân nhi, ngươi đã hỏi thăm rõ ràng ? Tỷ phu có phải đi vắng ? Như thế nào
đã xuất môn hơn mười ngày , còn chưa trở về a?” Linh nhi ngồi tại phòng
khách trong Lan viên, ủ rũ hỏi Xuân nhi.
“Tiểu thư, xuân nhi đã
hỏi qua! Nghe nói Vương gia đi Lạc Hoa trấn, hình như là Diễm Vương gia
xảy ra chuyện, Vương gia lo lắng, liền đi. Bất quá nghe đại ca khán môn
mấy ngày!”
“Ân! Đi xuống đi!” Linh nhi không kiên nhẫn phất tay,
thầm nghĩ: đến đây được hơn mười ngày , trừ ngày tới đây gặp được tỷ
phu, còn lại căn bản không thấy bóng dáng hắn. Tỷ phu đem mình bỏ mặc ở
cái vườn rách nát này .
Cả vườn chỗ nào cũng là hoa lan đáng
ghét, vừa thấy mấy bông hoa đó, lại nghĩ tới tỷ phu đối với ma quỷ tỷ tỷ vô cùng quyến luyến, trong lòng liền ghen tị không thôi, hận không thể
thay thế vị trí của tỷ tỷ. Nếu có thể gả cho tỷ phu, thật là tốt biết
bao a, tỷ phu dưới một người trên vạn người, là Lục vương gia vô cùng
quyền thế, quyền lực tất nhiên là không cần phải nói. Hơn nữa tỷ phu
chung tình cực kì, gả cho hắn, cũng không phải tranh giành tình cảm với
nữ nhân khác, có thể độc hưởng tôn quý cùng quyến sủng.
Chính miên man suy nghĩ , đột nhiên Xuân nhi vội vàng chạy vào nói: “Tiểu thư, có người đến vườn ngắm hoa !”
“Người nào a? Ngạc nhiên đó!” Linh nhi không tin nói.
“Không rõ lắm, bất quá có một người, rất giống Khanh nhi tiểu thư!”
Xuân nhi vừa dứt lời, đã thấy Linh nhi chạy như bay ra ngoài. Xuân nhi lẩm
bẩm: “Ai, ta đã nói xong đâu! Giống, bất quá là nam nhân!” Sở Thanh Phong nhìn một vườn toàn Hoa nhi, kinh hỉ không thôi, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt luyến tiếc không nỡ rời đi. Ly mỉm cười lắc đầu,
thầm nghĩ: Thanh Phong thật sự là yêu hoa thành si, thấy Hoa nhi, đến
đường đi cũng không thèm để ý!
Liễm Trần kéo Ly, hai người dạo
bước trong vườn, hương hoa thoang thoảng, Thanh Phong thì đứng ngây ngốc nhìn Hoa nhi. Ba người đang cao hứng thưởng hoa, đột nhiên một tiếng
quát lanh lảnh: “Các ngươi là ai? Chạy đến Lan viên này làm cái gì?” Ba
người ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp đang mở to đôi mắt hạnh nhân trợn trừng nhìn họ. Nàng kia vừa thấy dung nhan Sở Thanh
Phong, đột nhiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào hắn nói: “Ngươi, ngươi!”
Đột nhiên đến trước mặt hắn, tả khán hữu khán, đi một vòng ra đằng sau,
đột nhiên thò tay sờ ngực hắn.
Sở Thanh Phong sợ tới mức lui về
phía sau hai bước, thầm nghĩ: một nữ tử bộ dạng xinh đẹp, như thế nào
lại mê gái a (-.-|||)?
sắc” mà, ngươi xem lại xem chỗ này là j đó, ta cũng k nhớ mà k phải háo sắc đâu nàng >Sắc mặt trầm xuống, lãnh nghiêm mặt nói: “Tiểu thư,
thỉnh tự trọng!”
Linh nhi nhất thời bừng tỉnh, xấu hổ đến thần
tình đỏ bừng, vừa rồi thấy Sở Thanh Phong, còn tưởng là tỷ tỷ tá