
đón khách quý.
Tiễn Liễm Trần và Ly, Liễm Âm ôn nhu đối Sở Thanh Phong nói: “Sở công tử,
nghe nói lệnh tôn là đại nho nổi tiếng Sở Hoài Châu, bổn vương luôn
ngưỡng mộ Sở tiên sinh, có giữ mấy bức thi họa của Sở tiên sinh, công tử liệu có muốn giám thưởng một chút.”
Thấy Liễm Âm coi trọng phụ
thân mình như vậy , Sở Thanh Phong có chút xúc động, gật đầu, theo hắn
đi vào thư phòng, trong thư phòng có không ít tranh chữ đề lạc khoản Sở
Hoài Châu.
Sở Thanh Phong cẩn thận xem xét , đứng trước một bức
Đông tuyết ngạo mai đồ, nhẹ chạm vào lạc khoản tranh, nước mắt chảy
xuống. Còn nhớ bức tranh này là do mình mài mực, nương điều màu, hiện
giờ tranh như trước, cha mẹ cũng không còn ở nhân thế ! Thấy hắn thương
tâm, Liễm Âm nhất thời có chút hối hận, nhẹ nhàng đi đến, cũng không dám ôm hắn, còn nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, Sở công tử, ta, ta không nên
cho ngươi xem thứ này!”
Sở Thanh Phong bổ nhào vào lòng hắn, khóc nức nở, Liễm Âm giơ hai tay, mặc hắn ôm, cũng không dám ôm lấy hắn, sợ đường đột .
Sở Thanh Phong khóc một lát, thấy bộ dáng hắn vừa muốn ôm mình, lại vừa có vẻ xấu hổ không dám, nhất thời thấy buồn cười, bật cười khúc khích,
thầm nghĩ: người này thật đúng là thành thật , lần trước bị ta mắng,
liền không dám đến gần ta ! Nhất thời lại có chút tiếc nuối, còn nhớ rõ
cảm giác ấm áp lần đó bị hắn ôm vào trong ngực. Nhớ lại một hồi, nhưng
lần này kẻ ngốc kia lại không có hứng thú (nhầm rồi anh Phong, là phi
thường hứng thú mà không dám làm đó _”_|||), mình sao lại không biết xấu hổ đi ôm hắn?
Hai người đang ngại ngùng đối diện nhau, đột nhiên Linh nhi bưng một chén canh liên ngẫu đi vào, khẽ khàng nói: “Tỷ phu,
ta vì ngài làm một chén canh liên ngẫu, ngươi mau nhân lúc nóng uống
đi!” Sở Thanh Phong thấy bộ dáng nũng nịu của Linh nhi như vậy, cảm giác không được tự nhiên , đơn giản quay lưng lại không nhìn nàng, chăm chú
nhìn bức tranh trên tường.
Liễm Âm thấy hắn mệt mỏi như vậy, liền hảo ý đưa bát canh đến trước mặt hắn: “Sở công tử, ngươi ăn đi, ta không quen ăn ngọt !”
“Tỷ phu, đây là ta làm cho ngươi ăn , dựa vào cái gì cho hắn ăn a?” Linh
nhi cuống quít đến nỗi mặt mũi đều đỏ, canh liên ngẫu này là chính tay
ta làm đó!
Sở Thanh Phong vốn không muốn ăn, thấy Linh nhi sinh
khí như vậy, tâm tình đột nhiên tốt dị thường, tiếp nhận bát, uống vài
ngụm liền hết, đem bát không hướng về phía Linh nhi, khiêu khích nói:
“Hương vị không như vẻ ngoài, so với đầu bếp trong quán ta còn kém hơn!”
Linh nhi sững sờ nhìn vào cái bát không, lại nhìn Sở Thanh Phong, chạy một
mạch khỏi thư phòng. Sở Thanh Phong thư sướng cười lớn, Liễm Âm thấy hắn giống đứa nhỏ cùng Linh nhi đấu khí, đã thấy thú vị cực kỳ, giờ phút
này thấy hắn cười vui như vậy, càng cảm thấy cao hứng. Đột nhiên, Sở
Thanh Phong biến sắc, chỉ vào Liễm Âm mắng: “Hỗn đản, ngươi hạ dược!”
Liễm Âm cả kinh, kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Thanh Phong, lẩm bẩm: “Cái gì?”
Sở Thanh Phong đột nhiên khuôn mặt đỏ hồng khác thường, phẫn nộ chằm chằm
nhìn Liễm Âm mắng: “Ngươi, thì ra ngươi để ta ở lại không có ý đồ tốt,
ngươi, ngươi hạ xuân dược hại ta!”
Liễm Âm chỉ thấy trăm ngàn lời cũng khó thanh minh, vừa vội vừa tức, Sở Thanh Phong lao ra khỏi phòng, Liễm Âm chạy nhanh giữ chặt hắn lại.
Sở Thanh Phong vốn đang dục hỏa đốt người, bây giờ bị hắn giữ chặt, hai người va chạm da thịt, càng cảm thấy người như lửa đốt, trong miệng bất giác rên khẽ. Vừa thẹn vừa
vội mắng: “Hỗn đản, mau để ta về!”
Liễm Âm thấy mặt hắn dỏ như
vậy, một đôi mị nhãn vì sắc dục càng thêm linh thủy động lòng người <ý nói xinh đẹp như kiểu trái cây mọng nước teppi> , như vậy làm
sao có thể để một mình hắn đi về, sợ là chưa đến giữa đường, đã bị bắt
đi! Liễm Âm kéo lấy hắn, vội la lên: “Ngươi như vậy đi ra ngoài, sẽ rất
nguy hiểm!” Nói xong, lớn tiếng kêu: “Vân, ngươi mau lăn ra đây cho ta!”
Vân tựa quỷ hồn từ góc tối phi ra, mặt mày tươi tỉnh: “Vương gia, có chuyện gì sao?” “Vân, ngươi mau xem hắn, có cách nào giải dược?” Liễm Âm gấp
gáp hỏi. Vân có đọc y thư, đôi lúc cũng chế biến hoàn xá.
Vân vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Thanh Phong đỏ bừng, hai mắt mơ mơ màng
màng, liền biết hắn trúng xuân dược, thầm nghĩ: Vương gia thích tiểu tử
này, vừa lúc tiểu tử này trúng xuân dược, không bằng để vương gia thượng hắn, giải dược ta chỉ dùng trong lúc nguy cấp thôi!
Làm vẻ mặt
bất đắc dĩ nói: “Vương gia, Sở công tử trúng xuân dược, trừ giao hoan,
không có biện pháp khác! Nói xong, nhún vai, tỏ vẻ mình cũng vô phương
giúp. Sở thanh Phong hung hăng trừng mắt nhìn Liễm Âm, nhưng mà ánh mắt
kia lại vì bị kích thích, cái trừng đầy giận dữ lại hóa ra phong tình,
Liễm Âm không khỏi mềm lòng. Trấn tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Sở công tử,
ngươi chịu được không?”
Sở Thanh Phong cắn chặt môi dưới, trong
cơ thể từng đợt dục vọng mãnh liệt khiến hắn sắp nổi điên ! Liễm Âm thấy hắn cắn môi dưới đến máu tươi đầm đìa, chỉ cảm thấy đau lòng cực kỳ,
nhất thời cuống muốn chết!
Vân đứng một bên, chậm rãi giải thích: “Vương gia,trúng xuân dược có muốn