XtGem Forum catalog
Liễu Âm Vấn Tình

Liễu Âm Vấn Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322275

Bình chọn: 9.00/10/227 lượt.

” Liễm Âm

thầm nghĩ: chính mình vừa xuống xe ngựa, chợt nghe tôi tớ báo lại, hoàng đế đại ca đến Lan viên, sợ Linh nhi kia không hiểu chuyện chọc hắn, vạn nhất mất mạng nhỏ thì thực có lỗi với Khanh nhi ! Sợ tới mức ngay cả

cửa phủ cũng chưa vào, liền thẳng đến lan viên . Chính là không nghĩ tới Sở Thanh Phong cũng đến đây, trong lòng tất nhiên là vui mừng cực kỳ.

“Diễm nhi bên kia không có việc gì , bọn bảo bảo có sao không?” Liễm Trần

hỏi. “Đại ca, không có việc gì, ba bảo bảo đều đã biết nói !” Nghĩ đến

ba bảo bảo vây quanh kêu thúc thúc, bộ dáng đáng yêu, Liễm Âm cười rạng

rỡ ! “Thực tốt a!” Liễm Trần cùng Ly đều vui vẻ không thôi, Liễm Âm đột

nhiên nhớ tới cái gì, lo lắng nhìn thoáng qua Sở Thanh Phong, thấy hắn

trên mặt không hề tỏ vẻ khổ sở, tâm trùng xuống.

“Liễm Âm, hôm

nay Nhị đệ ta đến ngắm hoa, ngươi cũng không thể bỏ mặc a! Mang Thanh

Phong hảo hảo ngắm cảnh một phen!” Ly mỉm cười nói, trong lòng có ý tác

hợp hai người. Liễm Âm mặt có chút ửng đỏ, nhìn thoáng qua Sở Thanh

Phong: “Sở công tử, mời theo ta , trong vườn ta còn một ôn thất, bên

trong dưỡng không ít loại hoa lan hiếm.”

“Thật tốt quá!” Sở Thanh Phong một phen kéo tay Liễm Âm, vội vàng nói: “Vậy ta đi thôi!” Khuôn

mặt Liễm Âm càng đỏ hơn! Chỉ cảm thấy bàn tay non mềm kia chạm vạo tay

mình, quả thực đã nắm giữ tâm của mình, tim đập loạn..

Linh nhi

vừa rồi còn sửng sờ ở một bên không dám lên tiếng, lúc này thấy này hai

người tâm đầu ý hợp , hận không thể tiến đến tách hai người ra. Reo lên: “Tỷ phu, ta cũng phải đi ngắm Hoa nhi, này Hoa nhi, chính là tỷ phu

dành riêng cho tỷ tỷ!” Sở Thanh Phong một lòng một dạ muốn xem hoa, cũng không để ý lời của nàng, hai người cùng hướng ôn thất , Linh nhi chạy

nhanh theo phía sau.

Liễm Trần cùng Ly đối diện cười, thầm nghĩ: xem ra tình thế thực phức tạp!||| Vừa đến ôn thất, Sở Thanh Phong liền bỏ bỏ tay Liễm Âm ra, lập tức chạy

đến trước một bồn hoa, vừa ngắm nghía, vừa lại gần ngửi , trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền như một đứa trẻ.

Liễm Âm lại như bị ngốc, nhìn

thấy lúm đồng tiền của hắn, trong lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại ấm áp . Linh nhi thấy ánh mắt Liễm Âm hướng về Sở Thanh Phong, trong lòng đối

hắn hận ý càng sâu, cố ý tiến đến trước mặt Sở Thanh Phong, chỉ vào bồn

hoa trước mặt hắn nói: ” Hoa nhi này chính là tỷ phu khổ công trồng cho

tỷ tỷ ta, ai nha, tỷ phu thật sự là quá yêu tỷ tỷ! Đáng tiếc tỷ tỷ chết

sớm a!”

Sở Thanh Phong đột nhiên lại thấy một cảm giác không

thoải mái, thật kỳ quái , Linh nhi đột nhiên như là phát hiện cái gì,

chỉ vào Sở Thanh Phong nói: “Ai nha, bộ dạng ngươi thực sự giống tỷ tỷ

ta nha! Vừa rồi đã thấy giống, bây giờ càng nhìn càng giống!”

Sở

Thanh Phong lại càng không dễ chịu, xoa ngực, sắc mặt có điểm tái nhợt,

Liễm Âm chạy tới đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Sở công tử, ngươi làm sao vậy?”

“Ta, ta cảm thấy ngực rất khó chịu!” Sở Thanh Phong khẽ nói. “Có thể là

ôn thất ngột ngạt, mau ra hít thở không khí đi!” Liễm Âm đỡ Sở Thanh

Phong đi ra, Sở Thanh Phong lưu luyến nhìn Hoa nhi.

Liễm Âm biết

hắn nhớ thương Hoa nhi, liền mỉm cười nói: “Sở công tử, ngươi nếu thích

chúng, có thể tùy ý đến xem!” Sở Thanh Phong kinh hỉ cầm tay hắn nói:

“Thật vậy sao? Thật cám ơn ngươi !” Mặt Liễm Âm lại có chút đỏ, mỉm cười gật gật đầu.

Hai người ra khỏi ôn thất, cùng Liễm Trần và Ly

cùng nhau ngồi trong vườn, ăn điểm tâm, trò chuyện rất vui vẻ. Đang lúc

phấn khởi, Ly đột nhiên đề nghị Sở Thanh Phong gảy một bản đàn, Sở Thanh Phong cũng không chối từ. Liễm Âm đem tới một cây đàn, khẽ chạm dây

đàn, một âm thanh du dương vang lên, cúi đầu ngâm xướng: “Dã hữu mạn

thảo, linh lộ tương tương. Hữu mĩ nhất nhân, uyển như thanh dương. Thông đạt tương ngộ, dữ tử hài tang .”

Tiếng đàn tuyệt đẹp, tiếng ca

lại tuyệt diệu, ba người như si như túy, hạ nhân trong lan viên cũng

tránh một góc lắng nghe, chỉ cảm thấy thanh âm này tựa như thiên lại chi âm. Đàn xong, mọi người mới như bừng tỉnh giấc mộng. Liễm Âm nhìn Sở

Thanh Phong gảy đàn, vẻ yêu thương tràn ngập trong ánh mắt. Sở Thanh

Phong ngẩng đầu, thấy ánh mắt ái mộ của hắn, đột nhiên có chút ý xấu hổ, mặt bỗng chốc đỏ ứng! Liễm Âm ngượng ngùng cúi đầu, không dám lại nhìn

hắn.

Bất tri bất giác hoàng hôn buông xuống, mọi người ngồi ở phòng khách dùng bữa.

Ăn xong, Liễm Trần cùng Ly cáo từ hồi cung, Sở Thanh Phong cũng định rời đi, Ly cười nói: “Nhị đệ, đêm nay ngươi ở Lan viên đi, ngươi không phải nói ngày mai còn muốn xem hoa sao ? Đi đi lại lại như vậy cũng mệt,

không bằng ngươi ở luôn đây !”

“Không biết như vậy có phiền vương gia?” Sở Thanh Phong có chút do dự nói. “Không phiền, không phiền! Cầu

còn không được!” Liễm Âm nhanh chóng đáp, nói xong mặt lại đỏ, trong

lòng mắng thầm, Liễm Âm, cái gì cầu còn không được a? Thật là, người nọ

nói không chừng sẽ cho ta có ý đồ! (_”_!!!)

Ly cười khúc khích, Sở Thanh Phong cũng có chút thẹn thùng: “Vậy đêm nay đành quấy rầy Vương gia !”

Liễm Âm mừng rỡ sai tôi tớ dọn dẹp phòng khách, nghênh