Old school Swatch Watches
Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321870

Bình chọn: 10.00/10/187 lượt.

hông nhịn được tức giận rống to.

"Ông xã, đừng như vậy." bà Hàn đè lại xung động của chồng, không để cho ông tiến lên dạy dỗ con gái đã bị thương." Tiểu Đồng có lẽ có nguyên nhân của nó, chúng ta nghe lý do của con một chút trước đã."

Bà rất tin con gái của mình sẽ không làm chuyện không có lý do.

"Nó sẽ có nguyên nhân gì?"Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xanh tím tím, muốn ông như thế nào tiếp tục gắng giữ tỉnh táo?

Thật tốt có một đứa con gái, làm sao chạy đi cùng người ta đánh nhau ?Hơn nữa con gái của ông còn là một mình đấu với ba tên to con.

"Bọn họ khi dễ nữ sinh kia." Mặc dù vừa mở miệng, trên mặt sẽ truyền đến một cơn đau nhưng Hàn Thiếu Đồng vẫn mở miệng vì mình biện hộ."Con chỉ là vì giúp nữ sinh kia mà thôi!"

Trời sanh tinh thần trọng nghĩa, không cho phép cô ném nữ sinh nhu nhược đó xuống.

"Con có thể tìm những người khác giúp một tay, không cần tự mình cùng người ta đánh nhau a!"Cho dù Hàn Thiếu Đồng có lý do thuyết phục Hàn ba, nhưng ông vẫn không thể tiếp nhận việc con gái nhỏ đánh nhau cùng người ta. "Đối phương có ba người, tùy thời đều có thể đánh chết con. . . . . ."

"Ông xã!" Bà Hàn không chịu nổi rống to, ngăn cản thành công câu oán hận chồng mình sắp thốt lên.

Hàn ba lập tức im lặng.

"Tiểu Đồng mới vừa vặn trở lại, muốn dạy con cũng phải để con nghỉ ngơi trước. Anh xem, con bé sắp đứng không vững, anh còn phải dạy dỗ!" đôi tay Bà Hàn chống eo, lửa giận không thua kém so với Hàn ba.

Hàn ba liếc mắt nhìn con gái, quả nhiên, thân thể nho nhỏ đang run rẩy, tựa hồ sắp té xỉu, trong lòng lập tức nổi lên ông thiếu chút nữa rơi lệ.

Ô ô. . . . . . Con gái nhỏ đáng yêu của ông làm sao chịu tổn thương nặng như vậy?

Trong mắt Hàn ba hoàn toàn chỉ có vết thương trên mặt con gái, hoàn toàn quên việc con gái đánh nhau với ba tên to con còn ở trong bệnh viện làm kiểm tra.

"Tiểu Đồng, con nhanh trở về phòng nghỉ ngơi một chút, đợi ăn cơm mẹ sẽ bảo con." Bà Hàn vỗ vỗ cái mông con gái, thúc giục nói.

"Dạ!"Rất rõ" biết thời thế là trang tuấn kiệt "Hàn Thiếu Đồng nhanh chóng biến mất, đi vào gian phòng của mình.

"Ô ô ô. . . . . . mình ah . . . . . Tiểu Đồng của chúng ta. . . . . . Tiểu Đồng nó. . . . . ."

Đi vào trước cửa phòng, Hàn Thiếu Đồng nghe được tiếng ba thương tâm nức nở nghẹn ngào.

"Ông xã, anh thật đúng là cảm xúc mau thay đổi." Hàn mẹ bất đắc dĩ nói.

Mới vừa còn giận dữ ngút trời dạy dỗ con gái, vào lúc này cũng đã ở không bỏ được việc bị thương của con gái.

"Đó là bởi vì Tiểu Đồng của chúng ta . . . . . . anh không nên khẩn trương sao! Cho nên giọng nói mới có thể nặng một chút. . . . ." Hàn ba vô tội phản bác.

"Con gái thì không phải là ưa thích để trong lòng?" Hàn mẹ bắt đầu ly gián khích bác.

"Nào có!Tiểu Phong cũng là của chúng ta!" Hàn ba ngẩng cao đầu phản bác." Chẳng qua là nó quá ngoan. . . . . . Đều không cần người ba này, ô ô ô. . . . . ."

Hàn Thiếu Đồng đi vào trong phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, điện thoại trong phòng cũng đang vang lên, cô liếc mắt một cái, phía trên có không ít cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là cùng một số điện thoại ── Thượng Quan Thiên.

"Chuyện gì?"Cô cầm ống nghe lên, nằm lại trên giường.Bởi vì đau đớn trên mặt, làm giọng nói của cô trở nên mơ hồ không rõ.

"Nghe nói cậu mới làm một chuyện đại sự?" Giọng Thượng Quan Thiên tràn đầy giễu cợt.

"Đúng vậy, một mình tớ đấu với ba tên to con." Cô liều lĩnh mạo hiểm thuật lại mình mới vừa "Phong công sự nghiệp to lớn".Bọn họ bị thương so với tớ còn nặng hơn!"

Đây mới là điều cô cảm thấy tự hào nhất .

Hồi này, Thượng Quan Thiên không có trả lời.

"Thế nào? Sao không nói chuyện."Cô nghi vấn hỏi.

"Không có gì."Sau một lúc lâu, thanh âm anh nhàn nhạt từ ống nghe bên này truyền đến, nghe không ra tâm tình bây giờ của anh.

"Đó!" Đột nhiên, cô không tìm được đề tài cùng anh nói chuyện phiếm, hơn nữa khuôn mặt còn đau quá, thật sự rất khó tiếp tục cùng anh đông tán gẫu tây gạt đi. "Tiểu Nhật Thiên, tớ hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

"Hẹn gặp lại."Thượng Quan Thiên cũng không có nhiều lời, cúp điện thoại.

"Bái bai. . . . . ."Ống nghe truyền đến một tiếng"Ục ục", nói rõ anh đã cúp điện thoại, cô buồn buồn để điện thoại xuống, cảm giác mình rất không hiểu rõ người hàng xóm này.

Cô nằm ngang ở trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà màu lam.

Trước kia anh đều chờ cô cúp điện thoại trước anh mới cắt thế nào hôm nay đột nhiên khác thường?

Cái vấn đề này, cộng thêm nản lòng, nản chí tâm tình, làm cô tiến vào mộng đẹp.

Mà cũng giống điện thoại bên kia, Thượng Quan Thiên buồn buồn không vui.

Nhìn chằm chằm trần nhà, màu sắc là do một năm trước cô cưỡng ép anh chọn, màu xanh nhạt cô nàng yêu thích nhất.

Phòng của con trai, tại sao có thể chọn loại màu sắc mềm mại này? Nhưng kì lạ thay ba mẹ anh cũng không có một chút ý kiến nào, hơn nữa còn rất thích, cho nên anh không hề phản kháng.

Nhìn chằm chằm màu sắc trần nhà, trong đầu Thượng Quan Thiên tái diễn cùng một cái vấn đề.

"Tại sao. . . . . . Cậu không tìm tớ?" anh lầm bầm hỏi, lại không chiếm được bất kỳ hồi đáp.

Cái vấn đề này nặng nề đè ở ngự