
trêu chọc tình dục.
Giống như là muốn chứng minh ý nguyện của mình, cô ngẩng đầu lên, đôi môi bị anh hôn đỏ thắm chủ động hôn anh, đem đầu lưỡi dò vào trong môi của anh.
Như vậy hôn là ước mơ tha thiết, không hề vô vị, cũng không kháng cự cô nàng trêu đùa nữa, anh đổi khách làm chủ tiếp thu nụ hôn.
Đầu lưỡi cường thế nhốt chặt hương vị đầu lưỡi ngọt ngào, triền miên mút, liếm láp; bàn tay cách cái mền, lau trước ngực mềm mại, suồng sã tứ phía xoa lấy .
"Ưm. . . ." cái miệng nhỏ bị phong bế tràn ra vui thích yêu kiều, lại bị anh ngậm tại giữa răng môi, trở thành mơ hồ thì thầm.
nụ hôn thật dài đến cơ hồ hít thở không thông thì mới dừng lại, cô xoay mặt, hô hấp thật sâu vì thiếu hụt dưỡng khí, thế nhưng anh lại không có thả, môi mỏng ở trán của cô, lông mày, cái mũi, trên má ấn xuống từng nụ hôn.
Sợ nhột cô càng không ngừng né tránh, không để cho nụ hôn rơi ở trên mặt nữa, đảo loạn lý trí cùng suy nghĩ của cô. Nhưng anh đáp lại cũng là ấn xuống nhiều cái hôn hơn, thậm chí đem chiếm lĩnh phát triển tới gương mặt trở xuống.
Ở trên gáy trắng như tuyết, anh cố ý lưu lại một lại một cái hôn, chứng minh cô là thuộc về anh, ai cũng giành không được.
Bàn tay đưa đến sau lưng cô, cởi ra nịt vú tuyết trắng mềm mại, lộ ra phía dưới cảnh sắc mê người.
"A!" Bộ ngực cấp bách cảm giác bỗng chốc biến mất, cô không biết làm sao kêu lên một tiếng.
"Hư. . . . . ."Anh cúi người, dưới tầm mắt nóng bỏng kinh hoảng, đôi môi từ từ đưa tới tuyết trắng mềm mại, đem đỉnh núi màu hồng nhỏ ngậm nụ hoa vào trong miệng.
Anh làm chuyện xấu mà dùng lực mút, nhẹ gặm, liếm láp cho đến khi màu hồng nở rộ, trở thành tiểu quả kiên cố .
Càn rỡ dụ dỗ màu hồng phấn, vội vã từng tiếng khó nhịn yêu kiều. "Ừ a. . . . . . em. . . . . . Ừ. . . . . ." Chưa bao giờ thử qua kích liệt thế này lại làm lòng người sợ tính loạn khoái cảm, Hàn Thiếu Đồng giùng giằng suy yếu, mặt khác cũng hiểu rõ mình không cách nào thật sự cự tuyệt anh.
"Đừng sợ, anh sẽ không làm thương tổn em." Thượng Quan Thiên ở bên tai của cô thấp giọng bảo đảm, cổ họng mang theo tình dục khàn khàn giống như kỳ tích trấn an.
Tay trái cô buông lỏng xuống, xông vào quần lót nhỏ mỏng manh, mang theo đầu ngón tay thô ráp, anh tách ra cánh hoa mềm mại hơi ẩm, màu hồng hoa hạch, trái nhu bên phải vê.
"Ừ. . . . . .em. . . . . . em. . . . . ." Tình dục mê hoặc làm cô hô lên lời nói đáy lòng, chờ mong nhìn anh. "Thượng Quan Thiên. . . "
Cô không phải thiếu nữ ngu ngốc, biết mình cần chính là cái gì, nhưng thân là phái nữ căng thẳng lại làm cho cô không dám nói thẳng.
"Anh hiểu biết rõ, chờ một chút."
Cho dù chỗ kín dục vọng nam tính đang kêu gọi ồn ào, mà lời cầu khẩn của cô càng thêm so bất kỳ thôi tình dược nào làm người ta ý loạn tình mê, nhưng cô vẫn chưa có hoàn toàn chuẩn bị xong, anh không muốn lỗ mãng đoạt lấy thế này.
Bởi vì anh yêu cô, cho nên không muốn làm cho cô bị bất cứ thương tổn gì.
Ngón tay thon dài, theo hoa huyệt tràn ra mật dịch, chậm rãi thăm dò vào chốn đào nguyên chưa bao giờ có người đến thăm, chậm rãi chuẩn bị hoan ái mãnh liệt ——
"Ừ. . . . . . Thượng Quan Thiên. . . . ." tay Nhu nhược vô lực leo lên cổ anh, tiếp theo trong miệng bật ra một tiếng ngâm nga làm cho người mộng tưởng.
Bởi vì luyện Judo lâu dài, thân thể của cô không mềm mại bằng cô gái bình thường, lại ngoài ý muốn hấp dẫn anh.
Bỏ qua cho bờ ngực trong miệng nộ phóng, anh hôn lên eo cô, ngón tay dài tiếp tục tại trong hành lang ngọt ngào ra vào, đưa tới tình triều.
"Em thật nhạy cảm." Anh thấp giọng rên rỉ.
Cô khẽ run, đầu ngón tay cầm thật chặt bờ vai của anh "Thượng Quan Thiên. . . . ." Cô khát vọng ngưỡng thân, nghênh hướng tới đôi môi anh thăm dò.
"Chờ thêm chút nữa đã." Anh nỉ non trấn an, đôi môi mỏng trở lại bên tai của cô, đầu lưỡi trêu chọc vành tai. "Chờ thêm chút nữa."
Đây là nói cho cô biết, cũng là báo cho mình. Còn không phải là thời điểm.
" Ưm. . . . Ừ. . . . . . Nhanh một chút. . . . . ." Cảm thấy một luồng sóng kịch liệt khoái cảm ở bụng đang lúc ngưng tụ, cô muốn có được nhiều hơn nhiều hơn.
Bàn tay có lực tách ra hai chân của cô, thân thể cao lớn đưa thân vào giữa hai chân, đem dính đầy hoa dịch thu hết tầm mắt.
Tư thế mắc cỡ làm cô khốn quẫn mà muốn né tránh. "Không. . . . . . Không cần. . . . . . Buông em ra. . . . . ." Cô giùng giằng, lùi địch chỉ là phí sức.
Nghe vậy, anh dừng lại vốn là muốn muốn tiến công, đôi mắt đen như mực yên lặng nhìn cô, tựa như suy nghĩ nên đem cô làm sao bây giờ.
"Ừ, như em mong muốn, không buông em ra." Anh tà khí cười một tiếng, cố ý xuyên tạc ý của cô, cúi đầu đem môi lưỡi lên cánh hoa hồng tịch, khiêu tình mút.
"A!" Giống như tia chớp khoái cảm bổ về phía cô, bị loại tư vị này thực cốt mất hồn dọa sợ! "Không cần. . . . . . em không cần. . . . . ." Cô nức nở nghẹn ngào lẩm bẩm.
Không có bị ngôn ngữ của cô ảnh hưởng, môi lưỡi anh tiếp tục tại giữa cánh hoa gây sóng gió, nhất định làm cô không thể chịu nổi.
"Không. . . . . . Quá điên cuồng. . . . . . Ông trời ơi..!" Cô xấu hổ lấy hai tay che lên mặt, không thể tin được anh đan