
chia tay, tất cả mọi thứ có liên quan đều biến mất.
Tôi chậm rãi ngồi xuống ghế, sớm đã quên bẵng đi rằng phải làm ra vẻ thoải mái dễ thương.
“Phiên Nhiên! Anh xin lỗi!”
“Anh nói xin lỗi gì chứ?” Tôi bắt đầu giận hờn: “Anh có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, liên quan gì tới em.”
“Em giận rồi!” Anh nói với giọng chắc chắn.
“Anh bớt giả vờ rộng lượng đi, năm xưa là ai đã đá tôi đi chỉ với một câu nói. Anh tưởng rằng mình đẹp trai thì
con gái trên toàn thế giới này đều thích anh hết sao?” Tôi bắt đầu nói
không kiêng nể. Thật kì lạ là ngần ấy năm rồi tôi mới mở miệng mắng mỏ
tên bội bạc này, ngày xưa giả vờ thành thật đáng thương thật không cần
thiết.
“Em vẫn còn oán giận anh sao?! Phiên
Nhiên, anh phải làm gì thì em mới có thể nhẹ lòng đây.” Anh chống tay
lên bàn, tôi cứ tưởng anh định đứng lên, thế là tôi liền bật dậy.
“Anh đừng có đạo đức giả nữa, ai không
nhẹ lòng?” Tôi phát hiện ra mình đã “lạy ông tôi ở bụi này”, thấy hơi
xấu hổ, cũng hơi chua xót. Tâm trạng của tôi vẫn bị anh chi phối, bốn
năm rồi, gặp lại anh mà tôi vẫn còn không tự kìm chế được.
“Em đi đây, chúng ta mỗi người có con đường riêng.” Tôi quyết định dùng chính sách con đà điểu (đà điểu khi gặp nguy hiểm thì giấu đầu vào trong cát, cho rằng sẽ bình yên vô sự), nói không lại, chẳng lẽ trốn không xong?
“Phiên Nhiên!” Giọng nói đầy lo lắng của
anh vang lên từ phía sau. “Năm giờ rồi, bây giờ xuống núi không an toàn, để anh bảo lái xe đưa em về.”
“Đồ thái tử gia! Hừ” Tôi rít lên từng
tiếng qua kẽ răng “Tôi không có phúc phúc hưởng thụ.” Đeo ba lô lên, tôi cắm đầu chạy ra con đường xuống núi.
Gió núi mát lạnh thổi tung bay mái tóc
ngắn của tôi, cũng thổi khô đi giọt lệ. Anh ấy không đuổi theo, gặp gỡ
thế này, tôi đã định sẵn là thất bại.
“Két –” Sau lưng tôi vang lên tiếng thắng xe ô tô, tôi tránh sang một bên định nhường đường cho xe của kẻ lắm
tiền, không ngờ đợi mãi mà chiếc xe phía sau vẫn không có vẻ gì là định
vượt lên cả.
“Cô Lâm, đợi một lát.” Một người đàn ông dáng vóc trung bình đuổi lên. “Cậu chủ nhà tôi bảo tôi chở cô về.”
“Cậu chủ nhà ông? Liên quan gì đến tôi?”
Tôi tiếp tục đi, nói thật nếu tôi thực sự đi đường núi, tuy không đến
nỗi vắng vẻ lắm nhưng cũng vẫn hơi lo. Thế nhưng làm người cũng cần một
chút khí phách, tôi thử thuyết phục bản thân mình.
“Cô Lâm, đừng làm khó tôi được không? Cô
xem, trời sắp tối rồi, cô lên xe đi, tôi chở cô về trước rồi còn quay
lại đón cậu chủ nữa.”
“Cái gì?” Thì ra tên đó không ở trên xe? Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Lâm?” Người đàn ông trung niên thử kéo tôi khỏi trạng thái thất thần.
“Tôi – Được rồi!” Tôi quay đầu mở cửa xe chui vào.
Trong chiếc xe rộng rãi, tôi có thể cảm
giác được người tài xế đang không ngừng đánh giá tôi với ánh mắt tò mò.
Tôi giả vờ tỏ ra không thèm để ý quay đầu nhìn cửa sổ, suốt dọc đường
chúng tôi chỉ nói với nhau mấy lời đại loại như đi đường nào đến nhà
tôi.
Vừa về đến nhà tôi liền xộc ngay vào căn phòng nhỏ của mình, nằm vật lên giường.
“Cục cưng!?” Mẹ già mở cửa bước vào. “Không khỏe à con?”
“Không có. Hơi mệt thôi ạ, con nằm một lát.” Tôi trở mình quay lưng về phía mẹ, hơi muốn khóc.
“Ăn cơm thôi con quỷ lười, mẹ có chuyện quan trọng muốn bàn với con.”Mẹ già chỉ hơi có tí chuyện là đã sồn sồn lên rồi.
“Mẹ thì có chuyện gì được chứ.” Tôi uể oải bò dậy đến bên mép giường đợi mẹ tuyên bố chuyện quốc gia đại sự.
“Cục cưng, hôm nay mẹ mới phát hiện ra con cũng đã hai sáu tuổi rồi?” Mẹ tôi nói với vẻ kinh ngạc.
“Rốt cuộc mẹ có phải mẹ con không thế?”
Tôi nghi ngờ nhìn mẹ tôi, mẹ chưa đến năm mươi tuổi, nhan sắc vẫn rất
đẹp, nhưng nguyên nhân chủ yếu lại không phải là do chăm sóc da dẻ đẹp
mà là do … dại. Ly hôn, một thân một mình nuôi con gái khôn lớn thành
người. Chuyện như vậy mà bà vẫn có thể luôn vui tươi thoải mái mà sống
được.
“Mấu chốt không nằm ở mẹ mà là con, con
chưa từng có bạn trai! Đây mới là vấn đề.” Mẹ tôi nói với vẻ nghiêm túc
chưa từng có. “Tuy con cũng không xinh đẹp gì cho lắm, nhưng – tìm đứa
nào đó mà ‘tập luyện’ chắc cũng không khó chứ?”
Nghe mẹ tôi nói mà tôi suýt nữa thổ huyết.
Tôi xì xụp húp nước canh, làm sao mà nói
cho mẹ tôi rằng tôi đã từng ‘tập luyện’ rồi? Chả lẽ nói anh chàng đẹp
trai mà đứa con gái “kém nhan sắc” này của mẹ khổ sở theo đuổi mãi cuối
cùng lại bị một cơn gió nhẹ thổi bay mất tiêu, đau khổ suốt bốn năm
trời, hôm nay trên núi lại bị người ta ra vẻ bề trên hỏi han quan tâm
một trận sao?
Mẹ thấy tôi không có phản ứng gì thì
tưởng tôi chột dạ, liền nở nụ cười quan hoài nói: “Cục cưng, để giải
quyết vấn đề này mẹ định phát tán tin tức ‘kén rể’, giúp con một tay.”
“Khụ .. khụ … khụ ….” Tôi sặc nước canh, “Mẹ, mẹ định đem bán con à?”
“Nhưng mà thực sự là bán con cũng không
ai mua cơ, con nhìn con xem, không giỏi việc nhà, lại chẳng xinh đẹp,
tính tình thì xấu, hơi không vui là bỏ việc chạy như điên khắp nơi, con
gái như thế này chắc chẳng có ai dám lấy.”
“Đây gọi là cá tính đấy mẹ có hiểu không? Được rồi, con nghĩ đã, để tự con giải quyết, mẹ không phải lo.”