
anh bảo:
- Không bao giờ có ngày ấy . Anh hy vọng như thế... Dung Nghi ! Em yêu anh bao nhiêu thì anh cũng yêu em bấy nhiêu . Chúng ta cố kiềm chế sự bực tức để hòa hợp và xây dựng cho con.
Dung Nghi dọ dẫm:
- Anh thấy Đông Nghi giống ai ?
Vũ Nam cười :
- Con còn nhỏ mình đâu xác định nó giống ai . Nhưng giống em hay giống anh thì cũng dễ thương cả Dung Nghi à.
- Nếu nó không giống anh chút nào thì anh có thương nó không ?
- Làm sao không thương được . Đừng mang ý nghĩ vớ vẩn thế, em ạ . Nhưng sao em lại hỏi câu ấy, Dung Nghi ?
Nàng cười gượng:
- Tại em muốn biết anh thương con về khía cạnh nào vậy mà.
Vũ Nam cười hôn má nàng:
- Anh yêu em cả nết tốt lẫn tính xấu . Anh thương con không cần biết nó giống ai . Dung Nghi ! Anh yêu em.
Tất cả yêu thương chàng gởi lên đôi môi và tình yêu... chìm trong tiếng thở... Cuộc đời của Mộng Nghi ngoài mối tình dang dở đau thương của Vũ Nam, nàng không còn nỗi đau xót nào thêm nữa . Nơi đất khách không một người quen, nhưng tất cả xung quanh từ bạn bè đến đồng nghiệp nam đều đem lại cho nàng an ủi, yêu thương cũng như sự nhiệt tình giúp đỡ trong cảnh sinh hoang, đẻ lạnh nàng vương lấy.
Có lẽ nhờ thế mà lúc nào nụ cười cũng nở trên môi, dù cánh môi ấy đã một thời héo hắt . Thanh Thanh, cô bạn gái đã giúp đỡ nàng mọi việc từ nơi ở đến tiền bạc...
Mỗi chiều hai người thường đón đợi nhau vì nhà Thanh Thanh chung đường với nhà trọ của Mộng Nghi . Thanh Thanh bảo với nàng khi hai đứa thả bộ về nhà:
- Mộng Nghi ! Cô muốn nhận mi làm con nuôi, mi có chịu không ?
Nàng nhìn Thanh Thanh bằng đôi mắt ngạc nhiên . Giọng run run, nàng bảo:
- Cô bảo với Thanh à ?
Thanh Thanh im lặng gật đầu . Mộng Nghi nắm tay Thanh Thanh bóp nhẹ và thong thả bước . Nàng bảo:
- Thanh Thanh à ! Từ lúc mình xa Sài Gòn với mối tình dang dở và đứa con vô thừa nhận ấy về đây, Thanh Thanh và cô là người thương yêu mình nhất . Cô như bà mẹ hiền săn sóc mình khi đau yếu cũng như lúc sinh nở . Nếu không có cô đỡ đầu lo lắng chắc mình không có được ngày nay . Ơn ấy biết khi nào mình đền đáp được.
Thanh Thanh nhìn mắt đong đầy lệ của Mộng Nghi, nàng an ủi:
- Mộng Nghi, đừng có quan trọng vấn đề ơn nghĩa . Giúp nhau là chuyện thường . Biết đâu mai này mình sẽ là gánh nợ của Mộng Nghi thì sao ? Cô thương Nghi, cô muốn Nghi ở mãi cho ngôi nhà bớt phần lẻ lạnh . Cô chỉ sợ Nghi không bằng lòng thôi.
Mộng Nghi cười:
- Giờ Thanh Thanh bảo mình gọi cô bằng bà mình cũng gọi nữa, chứ đừng nói chỉ tiếng má má thân thương ấy... Chỉ sợ đứa con gái hư hỏng này không đáng được thương yêu thôi.
- Vậy mình kết nghĩa chị em há, Mộng Nghi là chị theo vai vế há.
- A, kỳ quá ! Tự nhiên hai đứa mình bằng tuổi mà Thanh Thanh lại gọi mình bằng chị, nghe kỳ kỳ.
- Phải vậy thôi bà chị à . À ! Nghi có mua sữa cho con chưa ? Nghe cô bảo sữa sắp hết.
Mộng Nghi gật đầu:
- Mua rồi hồi trưa . Mình lo cho nó từ chút . Thằng bé nghĩ cũng có phước . Tuy không có cha, cậu và ngoại, nhưng nó được cô thương và Thanh Thanh hết lòng lo lắng . Nếu không, mình khó lòng mà nuôi nó bầu bĩnh như bây giờ.
Thanh Thanh cười:
- Có thằng bé, cô cực tối ngày, vậy mà thích lắm . Cô bảo cô có một mình buồn . Hai anh thỉnh thoảng về một đôi ngày rồi lại đi . Nếu không có tiếng cười của Nghi và tiếng khóc của thằng bé, nhà hiu quạnh đến dường nào.
- Chứ không phải mẹ con Nghi là của nợ, muốn tống đi không biết nói làm sao phải không ?
- Nếu muốn thì đuổi đại chứ có khó gì đâu, nhưng tội nghiệp chút chút thôi.
Cả hai cười vang trong gió...
Cô ẵm con Mộng Nghi ra đón nàng . Cô cười:
- Nè, Thanh Thanh ! Cười quá coi chừng ế chồng đó nha.
- Ế thì ở vậy nuôi Bảo Nghi phụ mẹ nó, có sao đâu ngoại sợ . Phải không con ?
Mộng Nghi đỡ con và hỏi nhỏ:
- Ở nhà, Bảo Nghi có làm xấu ngoại không, hả con trai ?
Cô cười đáp:
- Không có làm xấu ngoại, làm xấu cậu thôi . Tấn Trung và Tấn Hưng vừa về là nó làm cho một chập... xấu ơi là xấu.
Mộng Nghi cười theo:
- Con trai làm xấu quá, ngoại không thương nữa sẽ đuổi, không biết ở đâu à.
Cô đi theo sau Mộng Nghi, cười:
- Con lo cho nó đi . Cô chuẩn bị cơm nước.
Thanh Thanh xen vào:
- Má chứ sao cô ! Mộng Nghi bằng lòng nhận cô làm má rồi, cô vui không ?
Cô cười lên mắt tỏ vẻ bằng lòng:
- Mộng Nghi ! Có thật con muốn làm con cô không ?
Mộng Nghi ôm choàng cô bằng cánh tay còn lại:
- Dạ, con bằng lòng, má má vui lắm chứ ?
Chớp chớp mi mắt cho nỗi xúc cảm bớt đi, cô bảo:
- Má rất vui nếu con làm con gái má.
Thanh Thanh cười và bỏ vào trong.
- Trung, Hưng ơi ! Anh ở đâu thế ? Thanh Thanh nè, không ra mừng em sao ?
Tiếng cười nói vang vang trong phòng khách . Mộng Nghi bước vào . Trước mắt nàng là hai thanh niên to con trắng và cùng cao như nhau như nàng với Dung Nghi vậy.
Má má bước đến bảo:
- Trung Hưng ! Hôm nay Mộng Nghi bằng lòng làm em hai con rồi đó . Từ đây, chúng ta có bổn phận với nhau, các con đồng ý không ?
Tấn Hưng cười bước đến bên Mộng Nghi, nựng thằng bé và bảo:
- Em là em gái anh rồi ha . Chúng mình cùng vui bu