Old school Easter eggs.
Lời Nguyền Mỹ Nhân

Lời Nguyền Mỹ Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324111

Bình chọn: 7.5.00/10/411 lượt.

ràng nơi này đúng là lầu hai.

“Muốn chết! cao như vậy……” cô thấp rủa một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua, tiếng bước chân của Đông Phương Phong Hoa đã đi vào đến cửa, khẩn cấp, cô đành phải lại lùi về trong phòng, nhảy đến trên giường nằm chăn kéo lên tận mặt bị giả bộ ngủ.

Đúng lúc này, Đông Phương Phong Hoa đẩy cửa mà vào, cô nín thở tức, động cũng không dám động.

Đông Phương Phong Hoa thong thả đi đến bên người cô nhìn chằm chằm, đột nhiên thì thào lầm bầm lầu bầu:“Một buổi tối cái gì cũng chưa ăn, vẫn uống rượu vang, đứa ngốc không sợ đem dạ dày phá hư sao?”

Cô hé nhanh ánh mắt, nghe được khẩu khí của hắn, nếu không cũng không biết hắn trong ngoài không đồng nhất, thế mà tại sao cô còn có thể bởi vì trong lời nói hắn ôn nhu mà cảm động đến chết. Làm sao có thể có loại người như thế? Bộ dạng tuấn mỹnhư vậy , tâm lại có thể ác độc!

Kích động, không thể nín thở hơn được nữa, cô không chịu được há mồm hít, mà động tác này khiến cho Đông Phương Phong Hoa chú ý.

Hắn hơi nhíu nhíu mày, chậm rãi ghé sát vào.

Cô sợ hãi, lông mi không ngừng kích động, hô hấp cũng dồn dập đứng lên.

Lão bản sẽ không là muốn động thủ ghết cô đi?

Miệng hắn giác hiện lên một chút ý cười, cố ý thân thủ sờ sờ trán của cô .“Ân? thân thể cô có vẻ không được thoải mái nga, Triệu Mộ Hiền.”

“……” Nhịn xuống, cố gắng nhịn xuống.

“Hơn nữa có hô hấp không ổn định.” Tay hắn hướng chóp mũi của nàng

Không tốt, hắn muốn buồn giết cô! Cứu mạng a……

Cô hoảng sợ mở mắt ra, đang muốn ngồi dậy chống cự, không ngờ lại bị hắn một tay mông trụ ánh mắt, ấn hồi trên giường.

“Im lặng, tiếp tục giả bộ ngủ.” Hắn ở bên tai cô cảnh cáo.

Còn chưa hiểu ý, chợt nghe nghe thấy ba người kia cũng đi thong thả vào trong phòng, Đông Phương Thiên Kiêu hỏi:“Như thế nào? Nàng có khỏe không?”

“Hoàn hảo, chính là rượu lợi hại.” Đông Phương Phong Hoa lấy thân mình che trụ Triệu Mộ Hiền, thản nhiên nói xong.

“hay trực tiếp đem cô ta nhốt tại nơi này, chờ đủ bốn mươi chín ngày, đem cô ta giao cho đại sư là được rồi.” Đông Phương Khuynh Quốc lộ.

“ thừa dịp hiện tại cắt một ngón tay của cô ta, đưa đại sư trước tác pháp.” Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng thốt.

Triệu Mộ Hiền khinh run lên một chút, may mà Đông Phương Phong Hoa che dấu, cho nên ba anh em kia vẫn chưa phát hiện.

“Đừng nóng vội, làm nhanh quá ngược lại dọa cô ấy chạy mất.” Đông Phương Phong Hoa nói.

“Cô ta còn dám chạy trốn sao? cho dù chạy đến chân trời góc biển, chúng ta cũng sẽ đem cô ta trở về.” Đông Phương Thiên Kiêu hừ nói.

Trời ạ…… Đông Phương Thiên Kiêu cùng Đông Phương Tuyệt Thế này tâm địa thật sự xấu xa!

Triệu Mộ Hiền ở trong lòng khóc thét.

“Chúng ta đều trở về phòng đi! Để cho cô ấy ngủ, đừng làm ầm ỹ.” Đông Phương Phong Hoa đứng lên, muốn mọi người đều rời đi.

“Hừ, cô ta có thể hảo hảo ngủ, thời gian của cô ta cũng chẳng còn nhiều.” Đông Phương Tuyệt Thế châm biếm đi ra ngoài.

“Bà nội dặn muốn nhanh nhìn thấy cô ta, có cần hay không tăng thêm số lượng người canh gác?” Đông Phương Khuynh Quốc hỏi.

“Không cần, ta không muốn đánh rắn động cỏ, chuyện của cô ấy, các cậu cũng không cần phải nhúng tay.” Đông Phương Phong Hoa diêu nói.

Đông Phương Thiên Kiêu cùng Đông Phương Khuynh Quốc liếc mắt xem một cái, trong lòng hiểu được, bọn họ vị nhìn như ôn hòa này, rất ít khi phát giận, kỳ thật cũng không giống bề ngoài tốt như vậy, một ngày nào đó xúc phạm đến quy tắc cùng giới hạn của bọn hắn, nhất định sẽ gặp khủng bố.

“Đã biết.” Đông Phương Khuynh Quốc vừa nhìn Triệu Mộ Hiền liếc mắt một cái, cầm ý cười, khoan thai tránh ra.

Đông Phương Thiên Kiêu vỗ vỗ vai Đông Phương Phong Hoa, trong lời nói có chuyện:“Đại ca, cô ta có thể giao cho anh, nhưng anh phải nhớ kỹ, không chỉ là mình anh, ba cái mệnh bọn em cũng đều ở trong tay cô ta, anh nên xem chừng kỹ cô ta.”

“Yên tâm, cô ấy vĩnh viễn cũng trốn không thoát khỏi tay lòng bàn tay tôi.” Đông Phương Phong Hoa đề cao âm lượng, mang điểm đe dọa ý tứ hàm xúc, cố ý nói cho Triệu Mộ Hiền nghe.

Dứt lời, hắn cùng đi Đông Phương Thiên Kiêu đi ra ngoài phòng khách, đem một mình Triệu Mộ Hiền ở lại trong phòng.

Triệu Mộ Hiền đã nhịn năm phút đồng hồ, xác định bốn anh em Đông Phương đều đi cả rồi, mới xoay người nhảy xuống giường, thở gấp, bắt đẩu bắt tay vào tìm đôi giầy của mình cùng túi da.

“Này…… mọi người ở cái nhà này điên hết rồi! Cái gì nguyền rủa…… Cái gì có chết hay không…… Hoàn toàn đều không cùng mình quan hệ……”

Miệng cô run run vội nhắc nhở mình nhớ kỹ, còn muốn vội vã chạy, chân lại như vô lực, nhũn ra ngã nhào xuống đất.

Đau! Đau đau……

Cô cắn nhanh môi dưới, chỉ sợ tiếng kêu của mình kinh động đến bốn trứng thối kia.

Im lặng ba giây, xác định ngoài cửa không có động tĩnh gì, cô liền lặng lẽ đẩy cửa sổ sát đất ra, quyết định từ ban công lầu hai trực tiếp nhảy xuống.

Hiện tại cũng bất chấp nguy hiểm hay không nguy hiểm, cho dù té gãy chân, cũng phải nghĩ biện pháp chạy khỏi nơi quỷ quái này.

Vượt qua dãy mộc lan, cô cẩn thận vượt qua khe hở giữa khu biệt thự hoa đồi thạch (hoa đá thì phải) cùng một khối thạch chuyên, mượn lực đánh