
ô ngẩng đầu vừa thấy
rõ ràng Đông Phương Phong Hoa đã đi đến người cô, mà Hắc Tĩnh đã bị hắn
xoay cổ tay, thổi lui tới bên cạnh Miêu Võ, trên mặt kinh hãi.
Thậm chí, thương trong tay Miêu Võ, không biết khi nào đã ở trong tay Đông Phương Phong Hoa .
“Mộ Hiền, không có việc gì chứ? Đầu có đau không?” hắn ôm lấy cô, cúi đầu vỗ về mặt của cô, ôn nhu hỏi.
Cô ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không nói ra lời.
“không nghĩ tới Đông Phương Phong Hoa đại thiếu gia thân thủ lại tốt
như vậy.” Hắc Tĩnh trong cơn tức giận dữ trừng mắt hắn, trong lòng không khỏi kinh run sợ, vừa rồi, Đông Phương Phong Hoa nhanh như chớp đã ra
tay, trong chớp mắt đã đem Triệu Mộ Hiền trong tay hắn cứu trở về, cũng
đoạt được thương trong tay Miêu Võ…..
Con người kinh khủng này, thật sự không giống với một Đông Phương
Phong Hoa luôn từ từ tốn tốn lại trong sáng phiêu dật (anh ý ngoài là
thỏ, trong là sói mà) bề ngoài đối với bốn anh em nhà Đông Phương gia,
trừ bỏ “tuấn mỹ”, vẫn là “tuấn mỹ” giới nghệ thuật đấu giá luôn trả
“Đông Phương từ mĩ nhân” luôn rất hào phóng, cũng bởi vậy, trước ít
người biết, ở dưới biểu tượng mĩ mạo đấy, bốn anh em bọn họ đều là nhân
vật mang tuyệt kỹ .
Nhưng cho dù hắn đã điều tra qua từ trước đó, công phu Đông Phương Phong Hoa thi triển, vẫn là ngoài dự kiến của hắn.
“hoàn hảo, ta xem thân thủ của mình vẫn là kém cỏi nhất trong nhà.”
Đông Phương Phong Hoa đạm cười, nhìn Hắc Tĩnh, ánh mắt lại không có ý
cười.
Triệu Mộ Hiền lại gần nhìn, mới phát hiện trên mặt hắn có một dấu bàn tay vừa hồng vừa sâu, nhất thời, tâm hơi hơi đau, ngực như bị một trận
lửa thiêu đốt, rốt cuộc không thể khống chế được.
“hừ, đừng khiêm nhường, ta xem ngươi cũng đã là cao thủ.” Hắc Tĩnh ngoan ác cười, lại nói:
“bất quá, cho dù ngươi có lợi hại đến đâu cũng không đi qua được cửa biệt thự của ta.”
“nga? Phải không?” Đông Phương Phong Hoa tuấn mi dương lên.
Hắc Tĩnh búng ngón tay, trong nháy mắt, hơn hai mươi tên bảo kê to
lớn lực lưỡng bao vây toàn bộ đại sảnh, mỗi người trong tay đều cầm một
khẩu súng, nhắm ngay thẳng hai người Đông Phương Phong Hoa Triệu Mộ
Hiền.
“ngươi chỉ cần động đậy, sẽ biến thành tổ ong ngay, đương nhiên Triệu Mộ Hiền cũng sẽ giống như vậy.” Hắc Tĩnh cười thối lui, tựa hồ tính
nhàn nhã thưởng thức bọn họ bị vây khốn như thế nào.
Triệu Mộ Hiền hoảng sợ nhìn bốn phía, bị dọa cho choáng váng. Làm một nười bị hơn hai mươi khẩu súng nhắm vào, có nhiều lá gan cũng vô dụng.
“Mộ Hiền, cô sợ sao?” Đông Phương Phong Hoa cúi đầu hỏi.
“đương nhiên sợ, bị nhiều người vây bắn như vậy, khi chết, chắc chắn thật xấu, cũng rất đau.” Cô lui thân mình, run giọng nói.
“a…”hắn không nhịn được nở nụ cười? cô làm sao có thể thú vị như vậy a?
“lúc này anh còn cười được sao?” cô tức giận giương mắt trừng hắn.
“cùng cô chung một chỗ, ta cuối cùng cũng không nhịn được cười.” hắn
vỗ về nhẹ tóc cô, nhớ tới ba tiếng trước khi cô không có bên người hắn,
hắn có bao nhiêu không quen.
Lòng cô hơi hơi lơ đãng, đồng thời cũng muốn gào thét.
Cô đã bị trúng độc của hắn, nếu không mới rời khỏi hắn có ba tiếng
đồng hồ ngắn ngủi, đã nhớ đến đầu ngón tay ôn nhu của hắn cùng nụ cười
dịu dàng kia.
“làm ơn, trước hết anh nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi nơi này đi! Có
chuyện…trở về nói sau.” Cô buồn ngủ quá rối mới có thể đem tầm mắt từ
trên mặt hắn chuyển dời.
“trốn? chúng ta cần gì phải trốn? chúng ta phải quang minh chính đại
“đi” ra khỏi nơi này.” Thanh âm hắn chưa dứt, bỗng nhiên, toàn bên trong biệt thự lâm vào một mảng tối đen hắc ám.
Triệu Mộ Hiền chỉ nghe từng đợt tiếng kêu rên rời rạc, sau đó, ước chừng hơn mười giây sau, đèn đã lại sáng lên.
Ánh sáng ngọn đèn làm chói mắt cô, nheo nheo mắt lại, phát hiện rõ
ràng trong phòng khách có hơn mười người áo đen, tất cả hơn hai mươi thủ hạ của Hắc Tĩnh đều bị tóm gọn, mà trái lại mặt của Hắc Tĩnh cùng Miêu
Võ lại bị hai gã hắc y nhân lấy thương chỉ vào, trên người Miêu Võ còn
trúng một vết thương.
Càng làm cô kinh ngạc hơn là, Cửu quản lí cư nhiên đã ở nơi này rồi,
một phản ứng bình thường kính cẩn hòa thuận, một thân võ phục màu đen hộ vệ trước người cô và Đông Phương Phong Hoa, xem ra dũng mãnh khiếp
người.
“hiện tại chúng ta có đi rồi không phải sao? Hắc thiếu đương gia.”
Đông Phương Phong Hoa cười dài nhìn về phía Hắc Tĩnh. Vẻ mắt Hắc Tĩnh
xanh mét, tức giận đến nói không ra lời.
Rất kinh người! đây là thực lực của “Đông Phương Lang” sao? Mới chỉ
trong chớp mắt, đã đem thủ hạ của hắn đánh tan toàn bộ, thậm chí ngay cả người đã qua huấn luyện đặc biệt như Miêu Võ cũng không thể chống lại…
“như vậy, Mộ Hiền, ta nhất định phải mang về rồi, về phần bí mật của
Đông Phương gia, ta nghĩ, ngươi nên khóa miệng mình nhanh một chút, nếu
không, tiếp theo người bị bầy sói của ta cắn chết, sẽ là ngươi.” Ngữ âm
của Đông Phương Phong Hoa mang phần cảnh cáo.
Hắc Tĩnh căm giận trừng mắt hắn, ầm trầm nói:
“cút đi!”
Vì thế Đông Phương Phong Hoa dìu Triệu Mộ Hiền đi ra ngoài, Cừu tổng
quản theo sát ở phía sau, thẳng đến khi xác định chủ nhân bình an trên
xe, mới