London Còn Xa Lắm

London Còn Xa Lắm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322330

Bình chọn: 7.00/10/233 lượt.

anh đã biểu đạt thay cho những điều cần nói.

Hải Lâm cũng nhìn anh và trầm giọng:

“ Mọi chuyện đã như vậy, anh cũng đừng quá đau buồn. Hãy coi

như đây là sự sắp đặt của số phận. Mà đã là cái số thì con người muốn tránh

cũng chẳng xong.”

Ngồi xuống, Sơn cúi đầu, giọng anh khàn khàn hỏi Lâm:

“ Mọi người đâu cả rồi? Sao lại có mỗi em?”

Hải Lâm đưa mắt lên trên gác theo hướng cầu thang rồi nhìn về

phía Sơn đáp lại:

“ Bố mẹ em và anh cả vẫn chưa thể chấp nhận được nỗi đau

này. Mọi người đều ở lì trong phòng cả ngày, chẳng thiết ăn uống gì hết. Em

cũng không biết phải nói gì để an ủi mọi người vì ngay chính bản thân em đối mặt

với những áp lực mấy ngày qua đã trở nên quá mệt mỏi rồi.”

Sơn chỉ biết im lặng và đồng cảm với những gì Hải Lâm nói.

Xét cho cùng chính bản thân anh cũng không biết mình đã và đang chấp nhận sự thực

ấy ra sao.

Ngay khi Hoàng Sơn vừa

đi khỏi, Hải Nam bước về gian phòng thờ. Anh cầm bó huệ trắng Sơn vừa đặt trước đó không lâu

quật mạnh xuống nền nhà. Những cánh hoa tan ra khỏi cành, đoá huệ nát tươm. Hải

Lâm thấy tiếng động vội bước lên. Anh giữ tay anh trai mình và cất tiếng:

“ Anh....Sao anh lại thế!”

Đôi mắt Nam quầng thâm nổi cộm, hốc mắt trũng sâu và gằn lên

những tơ máu. Anh gằn từng tiếng với em trai:

“ Nó đến đây để làm gì? Nếu không vì nó thì con bé đã không

ra nông nỗi này!”

“ Anh....Anh nói gì

thế. Chuyện này đâu có thể trách anh Sơn được. Anh ấy là bạn thân của anh bao

năm, anh hiểu anh ấy không phải là người vô tình vô nghĩa mà. Chuyện qua rồi,

con bé cũng chết rồi, anh đừng nghĩ lệch lạc như thế...”

“ Em im đi. Nghĩ lệch

lạc?”

Chỉ tay vào ảnh thờ của Mai, Nam quát lớn:

“ Trần Hải Lâm. Em đừng quên em gái chúng ta chết thế nào.

Người chết không ai khác chính là em gái ruột của em đấy! Vì em không phải chứng

kiến cả người con bé tím tái, viêm phổi giày vò. Em có biết những ngày cuối

cùng của cuộc đời nó trông như thế nào không? Vì em không biết....vì khi em trở

về thì cô em gái của chúng ta chỉ còn là một cái xác không hơn. Em mãi mãi

không hiểu được những cơn đau nó phải chịu. Vì sao lại như vậy? Em nói xem?”

Giữ chặt lấy anh mình trong lúc xúc động cả hai anh em họ đều

gục xuống sàn. Có giọt nước mắt mặn đắng rơi trên gương mặt chai sạn của Nam.

Cô em gái anh yêu thương, sau bao năm xa xứ trở về chưa được mấy ngày thì chỉ

còn là hồn ma. Rốt cuộc, con bé đã làm sai điều gì mà ông trời lại nhẫn tâm như

vậy? Vì sao? Vì sao chứ? Nó mới chỉ có 24 tuổi đầu, nó vẫn còn cả một khoảng trời

mơ ước đang ở phía trước. Đối với anh, đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ rất

ngoan. Làm ơn, hãy trả lời anh, tại sao lại thế này?

.

Buổi chiều, Hoàng Sơn

đến mộ của Mai. Khu nghĩa trang ảm đạm và vắng lặng trong chiều mưa buồn bã. Buồn

như ánh mắt của người đàn ông đang bước về ngôi mộ vừa mới đắp chưa được bao

lâu. Đặt bó hoa bách nhật mà cô vẫn thích xuống, anh châm hương rồi ngồi cạnh

cô một lúc rất rất lâu. Trời chiều xầm xì, cơn mưa vẫn chưa hề ngớt. Chiếc áo

vest ngoài của Sơn đã thấm ướt từ lâu, anh chỉ lặng lẽ nhìn vào khung ảnh trước

mộ và thở dài. Nếu cô không ra đi thì giờ đây anh và cô sẽ thế nào? Hoá ra,

tương lai chỉ có thể hình dung chứ mãi mãi không thể đoán trước. Khoé môi Sơn

khẽ cong lên, anh cười chua xót rồi nói khẽ với linh hồn nằm cạnh:

“ Mai à. Anh đã từng yêu em, và đã từng tin rằng em là người

duy nhất! Sau này, anh hiểu là: có tình yêu thì khó nhưng mất tình yêu thì quá

dễ. Hôm qua mới yêu nhau, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết

vốn liếng...Âu là duyên phận. Ở nơi đó, mong em bình yên và tìm được một người

tốt, yêu em hơn anh. Lần sau anh lại đến thăm em.”

Nói rồi người đàn ông đứng dậy ra về. Khuôn mặt anh vẫn lạnh

lùng như khi bước tới. Chỉ có bản thân anh biết rất rõ, có giọt nước mắt đã bị

hoà tan trong những giọt nước mưa....



Có lẽ sự ràng buộc giữa hai cá thể không cùng huyết thống từ

thể xác đến tâm hồn là một điều thiêng liêng gần như tuyệt đối. Hà Nội-London,

khoảng cách thời gian và không gian chẳng thể ngăn được sự thấu hiểu của hai

tâm hồn đang hướng về nhau. Những cuộc điện thoại đường dài, Sơn chỉ nói vài ba

câu nhưng Ngọc Minh hiểu, anh đang rất đau lòng. Thử hỏi đứng trước cái chết của

người yêu cũ, ai có thể nói mình vẫn bình tâm? Đêm qua, khi cô đã ngủ say thì

tin nhắn thoại của anh gửi đến. Giọng anh khàn lại:

“ Anh không thể phủ nhận cô ấy từng là đặc biệt trong anh.

Nhưng ngày em đến, là ngày trong anh hoàn toàn chất chứa những khoảng trống

không tên. Em là em, không một ai khác! Anh không muốn lúc này đây, khi chuyện

buồn vừa tới lại phải để em tự dằn vặt bản thân mình là thế thân của một ai.

Không bao giờ có chuyện đó. Hạnh phúc là hiện tại. Ngay cả khi anh có một quá

khứ to rộng và vĩ đại, ngay cả khi anh vẫn đang cố chấp ôm lấy những tháng ngày

đã qua thì xin em hãy hiểu, những điều đó có là gì đâu, khi em hơn tất thảy những

điều đó ở nấc hiện tại này. Anh sẽ cố gắng thu xếp để nhanh chóng về với em!”

Cô không nhớ mình đã nghe đi nghe lại bao l


The Soda Pop