
cuộc gọi, cầm theo túi xách Hương
gượng dậy, trong những giọt nước mắt có nụ cười thoáng qua môi. Bước ra khỏi
Sen Tây Hồ, cô vẫy taxi đến Nam Thăng Long. Ngồi trên bệ đá dưới tượng đài bồ
câu sải cánh, cô chống tay ôm chặt khuôn mặt để chống lại những cơn gió lạnh
đang không ngừng táp tới. Chẳng bao lâu trời lại lất phất mưa bay. Tấm thân gầy
run rẩy đứng dậy bước vào bên trong công viên, men theo con đường đá cô bước về
một chiếc lầu son trên khu đồi nhân tạo. Ngày đầu tuần nên công viên không thấy
một bóng người, chỉ thỉnh thoáng thấy thấp thoáng bóng dáng của những cô công
nhân dọn vệ sinh môi trường đang rời ra phía cổng. Ngồi dựa vào khung cột gỗ,
đưa mắt nhìn xuống hồ ánh mắt cô mơ màng. Một chút hồi hộp, đặt bàn tay đặt lên
trái tim mình rồi lại đặt xuống bụng. Chỉ không lâu nữa thôi, cô sẽ được gặp
anh!
Một lúc rất lâu sau chiếc điện thoại lại rung trên tay.
Hương vội vàng nghe máy, giọng Sơn gần như mất kiên nhẫn:
“ Em đang ở đâu ? Anh đang đứng trước lối vào số một trên đường
Phạm Văn Đồng. Trời ơi…”
“ Đợi em chạy ra. Em đang trú mưa ở trên đồi phía sau.”
“ Ở yên đấy. Không được đi đâu cả. Giữ nguyên máy đấy, anh
đang đi vào rồi.”
Vẫn giữ nguyên chiếc điện thoại bên tai, cô nghe rất rõ tiếng
thở gấp gáp của anh, từ xa cô đã thấy anh đang sải bước về phía mình. Cố lấy
tay che miệng để khóc không thành tiếng, đôi mắt ngập nước chỉ biết nhìn về
phía anh. Người đàn ông của cô ngày một gần, bóng dáng quen thuộc mỗi lúc lại
rõ hơn. Vẫn sơ mi trắng, vest đen khoác ngoài, tóc anh rối bời. Men theo từng bậc
thang, anh đã nhìn thấy cô. Thả chiếc điện thoại vào túi áo, thở dốc nhìn người
con gái đang dựa cột nhìn mình, anh với tay kéo mạnh cô vào lòng. Vòng ôm anh
xiết chặt cô cho đến khi cả hai gần như nghẹt thở. Vươn đôi tay gầy của mình
quàng lên cổ anh, đôi chân Hương kiễng lên đặt đôi môi run run vào bờ môi anh
giá lạnh. Trong nụ hôn sau những ngày xa cách, có vị mặn của nước mắt và những
cay đắng của nỗi nhớ nhung. Nụ hôn chậm dần rồi dừng lại. Cúi đầu nhìn xuống
gương mặt xanh xao của cô, Sơn thấy lòng xót xa. Những ngón tay anh lau đi giọt
nước mắt đang lăn dài trên má Hương, giọng anh khàn đặc:
“ Ngoan nào, không khóc nữa….là tại anh không tốt!”
Cô gục đầu vào ngực anh, giọng cô nghẹt đi:
“ Sao anh có thể bỏ rơi em lâu như thế chứ….Con chúng ta…..”
Đưa tay vuốt tóc cô, anh thấy mắt mình cay xè:
“ Là anh về muộn, con chúng ta mất rồi đúng không? Rồi chúng
ta sẽ lại có những đứa con khác.”
Cô rời khỏi vòng tay anh nhìn anh đầy ngơ ngác. Cắn chặt đôi
môi tím tái, cô đưa tay đánh vào ngực anh và la toáng lên:
“ Anh nói cái gì thế hả? Ai cho anh nói xui xẻo. Con…con
không sao hết. Em đánh chết anh, ai bảo anh giờ mới về chứ. Anh có biết thiếu
chút nữa em đã giết chết con không hả?”
Cô cứ liên tục lắc đầu trong nước mắt và không ngừng đánh
anh. Cô không hay gương mặt ấy đã tối sầm lại và gượng gạo trong yếu ớt. Bàn
tay anh cố nắm chặt tay cô, giọng anh chỉ còn âm gió rất nhỏ:
“ Đợi anh khoẻ rồi hãy đánh tiếp được không? Em đánh nữa con
sẽ mệt. Mà em khóc nữa con sẽ không vui. Sao lại nhiều nước mắt thế chứ?”
Dừng lại nhìn anh, cô hoảng hốt lay người Sơn:
“ Anh…..anh làm sao thế?”
Chỉ tay vào ngực mình, anh vẫn cố cười với cô:
“ Ở đây, anh đau lắm!”
Sơn không nhớ mình được đưa vào đây bằng cách nào. Anh chỉ
nhớ trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn còn đứng chôn chân để Hương mặc sức đánh.
Nheo đôi mắt lại rồi anh từ từ mở ra. Căn phòng bệnh quen thuộc trong Vinmec,
không gian vắng lặng. Nhìn sang bên cạnh mới để ý cô ấy đang ngủ gục ngay cạnh
anh. Khẽ đưa tay chạm vào bàn tay cô giá lạnh, hành động của anh khiến cô giật
mình tỉnh giấc. Ngồi dậy nhìn anh, ánh mắt cô vẫn chất đầy lo lắng:
“ Anh còn đau chỗ nào không? Để em đi gọi bác sĩ nhá.”
“ Đừng. Anh không sao.”
Dịch người về mép giường rồi anh vỗ nhẹ tay xuống phần giường
còn trống và khẽ nói:
“ Nằm xuống đây!”
Cô nhìn anh lắc đầu. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn, giọng nói lại
lạnh lùng không khác ngày thường:
“ Anh bảo nằm xuống đây, nghe không?”
Có chút ngại ngùng nhưng cô vẫn thoả hiệp nằm xuống ngay cạnh
anh. Cất tiếng dỗ dành, anh dịu giọng:
“ Ngoan, em ngủ tiếp đi! Anh sẽ ôm để em ngủ!”
Có chút mệt mỏi và cơn buồn ngủ vẫn chưa tan. Hương chỉ ừ rất
khẽ rồi chẳng bao lâu sau cô cũng chìm vào giấc ngủ. Luồn cánh tay xuống dưới
làn tóc rối của cô, anh khẽ ôm cô vào lòng và chăm chú nhìn gương mặt đáng yêu
đang say ngủ. Rồi anh sẽ cùng cô ở lại nơi đây, cùng sớm sớm chiều chiều tản bộ
trên những con đường vòng qua phố cổ, sẽ tận hưởng những cảm giác ngọt ngào mà
cặp đôi yêu nhau đều có.
Hoàng Sơn nghĩ rằng, số phận đã có sự sắp xếp nhất định của
riêng nó. Việc mà con người nên làm, là thuận lòng và trân trọng kết quả. Rất
lâu sau này, một đồng nghiệp cũ đã hỏi anh vì sao lại có thể từ bỏ sự nghiệp ở London,
khi đó anh chỉ cười và đáp lại: Vì London còn xa lắm!Ảnh