
kèm theo một ít dưa chua ăn cho đỡ ngán.”
“ Bệnh sao mà lại ăn cháo?”
“ Dạ.”
Vẫn là chiếc bàn lần trước anh và cô đã từng tới đây, nhưng
tiếc thay lần này chỉ có một mình anh đang ngồi so đũa. Có lẽ cô sẽ không bao
giờ biết được rằng, đối với anh việc dành ra thời gian để quan tâm tới một người
con gái vốn là hành động vô cùng xa xỉ. Khi người đàn ông từng trải tới một mức
độ nào đấy, người ta luôn nghĩ về cô gái của mình kèm theo một tương lai đi
cùng trách nhiệm, tình thương và những quan tâm, chăm sóc. Cô đâu biết, hàng
đêm anh vẫn cố gắng trở dậy để kéo lại chăn cho cô vì sợ cô nhiễm lạnh, xiết chặt
cô vào lòng chỉ với ước mong mang lại cho cô hơi ấm. Cô đâu biết, anh vốn không
dùng bữa được nhiều, nhưng vì đó là thức ăn do cô nấu nên bất cứ giá nào anh
cũng ăn bằng hết. Thà rằng sau đó uống thuốc tiêu hoá còn hơn là để cô buồn. Chỉ
cần ánh mắt cô ngẩn ngơ anh sẽ hiểu là trong lòng cô đang có điều khó nói hoặc
như những đêm mưa Hương thường sợ bóng tối nên anh đành quên mệt mỏi để nói
chuyện cùng cô…Hoàng Sơn hiểu anh là một người cực kỳ nghiêm khắc với chính bản
thân mình. Bằng chứng đó là khi anh không bao giờ nuông chiều bản thân quá mức
vậy nên anh không cho phép mình được rung động nhiều lần. Nhưng cô ấy có lẽ
không biết, cô ấy ngay từ đầu đã là một ngoại lệ…
Bữa tối của anh được mang ra: một tô cháo yến, một ít dưa
kèm, một đĩa bánh ngọt mềm vẫn còn nóng. Gật đầu cảm ơn với cô nhân viên quen
thuộc trong quán, Sơn đưa ánh nhìn về những món ăn trước mặt và từ tốn dùng bữa.
Anh không biết rằng, có một người đang chăm chú nhìn về phía anh….
Bao năm sống và làm việc ở London nên những món ăn Việt Nam
luôn khiến những người xa quê thấy ấm lòng. Tham tán sứ quán cùng trợ lý vẫn
thường tới đây dùng cơm, tối hôm nay cũng vậy. Trong khi vị tham tán vẫn còn
chăm chú chọn món thì trợ lý của ông hướng ánh nhìn về một phía khác trong quá.
Thấy anh mất tập trung, ông liền nhìn theo và khẽ nói:
“ Cháu ra chào cậu ấy một câu đi. Cũng lâu rồi chú không gặp
cậu ấy.”
Người trợ lý trẻ đứng dậy gật đầu với ông rồi bước về phía
Sơn. Những ngón tay cầm đũa của Sơn dừng lại, ngẩng đầu nhìn người vừa dừng bước
cạnh mình, anh cố nhớ lại xem đã gặp người đó ở đâu. Trong khi anh vẫn ngỡ
ngàng thì người đó lên tiếng trước:
“ Cậu đi một mình à? Không phiền sang dùng bữa chung với chú
Bằng chứ ?”
Sơn đưa ánh nhìn ra xa thấy tham tán đang nhìn mình cười.
Anh đã nhớ ra chàng trai trước mặt mình là ai rồi. Khẽ gật đầu rồi anh bước về
phía người đàn ông luống tuổi cúi đầu chào hỏi:
“ Chú tới dùng cơm mà cháu vô tâm quá, không để ý. Mong chú
thứ lỗi.”
Ông Vương Bằng cũng cười ấm áp, ông xua tay tỏ vẻ không cần
câu nệ rồi kéo anh ngồi xuống cạnh mình hỏi han:
“ Tuần trước ba cháu cũng sang bên này, nhưng lúc đó chú đi
công tác nên không gặp. Lâu rồi không gặp cháu, dạo này vẫn tốt chứ?”
“ Cháu về Hà Nội, mới trở lại đêm qua. Lúc ba cháu sang bên
này cháu vẫn còn ở trong nước.”
Nhìn về phía đối diện, Sơn lịch sự nói tiếp:
“ Nhìn anh dạo này khác quá, nếu không phải thấy chú thì em
đã không nhận ra anh rồi.”
Người trợ lý cũng cười và đáp lời Sơn:
“ Từ lúc kết hôn xong, chẳng hiểu sao ai gặp tôi cũng bảo
thành người khác. Cậu cũng thử kết lại vấn đề quan trọng nhất xem sao, đảm bảo
tôi nhìn cậu khi ấy chắc cũng không nhận ra nổi.”
“ Em ạ? Cũng tính cuối năm. Nhưng cuối năm nào thì cũng chưa
biết được.”
Vô tình Sơn lại nghĩ đến Hương. Bất chợt anh nhớ đến thông
tin của du học sinh đều được sứ quán cập nhập đầy đủ. Đang suy nghĩ có nên nhờ
tham tán tìm giúp anh về Hương hay không thì thức ăn được mang lên.
Chú Bằng đặt chén rượu trước mặt Sơn, giọng ông trầm ấm, gần
gũi và thân thiết tựa như đang nói chuyện với con cháu ruột thịt trong nhà:
“ Lâu rồi chú cháu mình mới có dịp gặp nhau. Làm vài chén
trước đã nào?”
Một câu nói của ông vô tình đưa Sơn vào trường hợp vô cùng
khó xử. Anh đang uống thuốc, vết thương vẫn chưa liền. Chỉ cần một giọt rượu
cũng có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào không biết. Gương mặt không giấu được
muộn phiền và lúng túng. Đành phải cúi đầu rồi kiên nhẫn giải thích với ông:
“ Mong chú bỏ quá cho cháu lần này. Cháu đang bị thương,
không thể dùng rượu được…”
Ánh mắt ông thể hiện rõ sự quan tâm:
“ Bị thương? Có nặng dữ không?”
Thở dài, Sơn đành nhìn ông và thành thật trình bày:
“ Lúc về bên nhà, cháu bị kẻ xấu dùng súng tự chế hãm hại
nên dính đạn. May mà phẫu thuật xong không còn đáng sợ nữa. Nhưng không ngờ vì
chuyện đó mà gặp vài rắc rối nhỏ nhỏ…”
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
“ Cháu có một người em là du học sinh bên này, hiện tại
không liên lạc được. Lát nữa…có thể nhờ chú tìm hộ thông tin giúp cháu được
không ạ?”
Gật gù, ông nhìn Sơn rồi nói:
“ Sao lại gặp phải vận đen thế chứ. Đúng là đen có dây đây
mà! Thế mà ngay lúc đầu không tìm chú luôn. Nói coi, tên người cần tìm là gì để
chú bảo người tra luôn cho.”
Mỉm cười, Sơn điềm tĩnh trả lời:
“ Phạm Thanh Hương, sinh viên Architecture, City London”.
“ Được rồi. Vậy vết thương giờ s