
để chị
hàng ngày phục trước cửa nhà anh ta ngay tại London, biết đâu có ngày anh ta trở
lại?
Trên đời này, mỗi ngày trôi qua sẽ cố vô vàn người rời xa một
người bằng cách này hoặc cách khác. Chỉ là, không may nó rơi trúng vào em. Nghĩ
thoáng ra em ạ. Ít nhất lúc này, em có gia đình bên cạnh, em còn có những người
lo lắng cho em.”
Dừng lại một lúc, thấy Hương vẫn im lặng, Linh nói tiếp:
“Chị biết: ở trong thời điểm hiện tại, em cho rằng người em
yêu sẽ là tất cả. Em có thể từ bỏ sự nghiệp, gia đình, tài sản để có được anh
ta. Và anh ta đã khước từ. Sau một thời gian, em sẽ gặp một người mới, phù hợp
hơn, đáng yêu hơn, và quan trọng là họ cũng trân trọng em. Bỗng dưng em sẽ thấy
rằng mối tình trước đúng là một sai lầm. Em sẽ thấy tiếc khoảng thời gian em
đau buồn vì người trước đó. Và thế là em quên, để được sống cho hiện tại. Thế đấy,
trên đời này sợ nhất là hai từ Hối Hận. Đừng vì quyết định bồng bột mà tiếc nuối
một đời. Chị chỉ có thể nói được thế thôi. Em ơi, em còn trẻ lắm!”
Hương khóc trong tuyệt vọng và trong cô là những nỗi sợ tới
run người. Nhớ lại những gì mẹ Linh khuyên cô lúc chiều, rồi những gì Linh vừa
nói….Hương không biết mình phải tìm người ấy ra sao, bằng cách nào. Trở về Hà Nội
đơn giản chỉ vì cô muốn được gần anh thêm chút nữa. Nhưng khoảng cách giữa hai
người khi rời xa nhau không được tính bằng thời gian hay không gian. Mà đó là
khoảng cách của hai trái tim….muôn trùng xa cách!
Cả một đêm mệt mỏi rượt đuổi theo những suy nghĩ trong lòng,
sáng hôm sau Hương đã gọi điện cho bác sĩ hẹn thứ hai sẽ làm phẫu thuật. Đôi
tay buông thõng, cười chua xót. Cô không muốn như vậy, cô không muốn….nhưng phải
làm sao? Cô không biết đến khi nào sẽ tìm được người đó hoặc là cô mãi mãi
không tìm được anh, thì đứa trẻ sẽ thế nào?
************************
London.
Sơn không nhớ mình đã ngủ bao lâu trên chiếc giường mà cô từng
bên anh những ngày London giá lạnh. Cô không để lại bất kỳ thứ gì cho anh ngoài
chiếc điện thoại và chiếc thẻ ngân hàng vốn đứng tên anh. Chỉ có hương thơm của
cô như vẫn bay đâu đó quanh căn phòng ngủ. Hít một hơi thật sâu, khoé môi Sơn
cong lên cười cay đắng. Duyên phận sao chóng tàn? Một lần nữa anh cứ ngỡ gặp được
người để yêu thương hết mực, người tưởng như sẽ là cả cuộc đời. Vậy mà….vì sai
lúc hay sai người mà anh và cô đã lạc mất nhau?
Tình yêu, mãi mãi chẳng ai có thể tìm cho mình một lời đáp
trọn vẹn. Anh cũng chỉ là một người bình thường. Một người đàn ông bị rơi vào
vòng xoáy của tình cảm. Giá mà, ai cũng có cho mình một tình yêu “ đúng lúc,
đúng người” vậy thì phải chăng tình yêu quá viên mãn và miễn bàn. Ngay cả khi
tình yêu đó “ sai lúc, sai người” cũng chẳng còn gì để nói thêm. Nhưng đáng tiếc
thay, con người lại thường rơi vào những trường hợp còn lại. Hoặc là “ đúng lúc
sai người” hoặc là “ đúng người sai lúc.”
Khi con người ta rơi vào trống trải, cô đơn thường rất cần một
người ở cạnh. Thì khi đó, hễ ai đến, người ta đều xem đó là cái phao cứu sinh,
ôm lấy, với lấy mà không cần biết thêm gì khác. Tình yêu đó vẫn sẽ tồn tại một
thời gian. Nhưng khi người đúng nhất với bạn, đến tìm bạn, bạn sẽ tự khắc nhận
ra mình đã quá ích kỷ khi chọn lựa vội vàng. Tình yêu của anh và cô có phải vậy
hay không? “Đúng lúc, sai người”? Chắc chắn không phải. Anh tin vào những gì đã
từng đến với mình, tin rằng anh và cô không hề vội vàng chọn nhau mà vì duyên
phận chọn họ.
Anh tin Hương là người mà anh sẽ yêu thương hết mực. Anh biết
đó là hạnh phúc anh mong chờ, khát khao. Anh muốn ở cạnh cô mỗi ngày, muốn chăm
sóc và nghe mùi tóc của cô. Anh vẫn tin rằng, có một thứ giác quan bí ẩn hay
nói với con người về người-thuộc-về-họ, thứ cảm giác ấm áp khi mắt chạm mắt
trong lần đầu tình cờ định mệnh ấy! Nhưng giờ này, anh biết tìm cô ở đâu giữa
trời London sương mù giăng kín lối?
Gượng gạo trở dậy, Sơn thấy miệng mình đắng ngắt. Lúc này
anh mới nhớ đã gần một ngày chưa có ăn gì. Vô thức bàn tay đặt lên vết thương
trên ngực trái, cảm giác đau tức lại nhanh chóng ập đến. Thay đồ và tính đi tìm
Hương ở một vài nơi quen thuộc nhưng chợt nhớ ra, hôm nay là ngày thứ bẩy, trường
học không làm việc. Chết tiệt. Anh không tự chửi mình. Lúc này anh mới hiểu, những
gì anh biết về cô là quá ít. Dường như thỉnh thoảng anh đã từng nghe cô nói về
một vài người bạn nào đó, nhưng chưa bao giờ anh để họ tồn tại trong suy nghĩ của
mình. Gương mặt trắng xanh của người đàn ông không ngừng cau mày. Lần đầu tiên,
Sơn hiểu rằng mình đang bất lực trước một vấn đề nan giải không tìm được nút gỡ.
Chiếc xe dừng lại trước góc đường West Ends, anh chàng tài xế
người da màu đưa mắt nhìn về ghế ngồi phía sau đầy dò hỏi. Hiểu ý, Sơn dặn dò
anh ta một giờ nữa qua đón, rồi anh mở cửa xe bước ra. Mặc dù thứ bẩy nhưng
quán ăn không hề đông khách. Ông chú chủ quán thấy Sơn vội bước ra vỗ vai anh:
“ Đi đâu mà lâu lắm rồi mới ghé quán chú? Con bé đâu? Sao
không dẫn đi cùng.”
Sơn cười với chú rồi trầm giọng:
“ Cháu đói sắp chết rồi. Chú làm cho cháu một tô cháo nhạt,