
h lên tiếng hỏi lại:
“ Em…có thể nói rõ hơn được không? Anh vẫn chưa hiểu lắm.”
Gần như nổi cáu, Linh cao giọng:
“ Đầu anh được làm bằng gì thế hả? Hương, nó có bầu rồi. Tuỳ
anh muốn thế nào cũng được. Dù sao em đã khuyên nó đặt hẹn với bác sĩ là mẹ của
em làm phẫu thuật bỏ cái thai ấy vào sáng mai rồi.”
Sau đó cô đọc số điện thoại của Hương cho Sơn rồi cúp máy.
Duy quay sang Linh và thở dài:
“ Em à. Anh sợ em lắm…”
*********************
Không còn thời gian để suy nghĩ, Sơn chỉ vội cầm theo ví tiền
và gọi xe ra sân bay. Vừa đi anh vừa gọi điện cho trợ lý đặt vé về Hà Nội gấp.
Sau đó anh kiên nhẫn gọi cho Hương. Điện thoại vẫn đổ chuông nhưng hoàn toàn
không hề có người nghe máy. Đưa tay nhìn xuống đồng hồ, đã hơn bẩy giờ tối theo
giờ London. Vậy thì ở nơi đó, cô đã chìm vào giấc ngủ. Tiếp tục gọi vào số ba
mình nhưng máy báo đã tắt. Chết tiệt. Nếu không nghe máy thì cũng là tắt máy
khi ngủ. Anh đến nổi điên mất! Đành chỉ biết thở dài và khép đôi mắt lại để mặc
chiếc xe lao đi giữa màn sương đưa anh tới sân bay.
Hà Nội.
Trở dậy ăn sáng với bố mẹ. Ngay sau khi bố mẹ cô rời nhà đến
cơ quan thì Hương cũng về phòng thay đồ. Cô không biết khi phá thai cần chuẩn bị
những gì, nhưng có mẹ Linh làm bác sĩ trưởng nên cô thấy an tâm rất nhiều. Tìm
chiếc Iphone trên bàn trang điểm, có vài cuộc gọi nhỡ từ UK, gọi lại nhưng bên
kia đã báo máy tắt. Cô không hề hay biết rằng, có một người đang ngồi trên máy
bay, lòng như lửa đốt!
Giữa tiết trời mưa bay của Hà Nội, Hương không chạy xe máy
mà cô vẫy taxi tới 43 Tràng Thi. Bước chân vào viện, ánh mắt cô trở nên nặng nề.
Đã chờ cô từ buổi sáng, bác sĩ trưởng nắm tay cô và ân cần hỏi han:
“ Sẽ không sao. Con đừng lo sợ quá.”
Gật đầu với mẹ Linh, cô dịu dàng đáp lời:
“ Dạ. Bác tiến hành phẫu thuật cho con đi ạ. Con sẽ không
sao!”
Bà đưa cô vào căn phòng mổ quen thuộc, trong căn phòng chỉ
có cô, một y tá cùng bác sĩ trưởng. Không thích nghi với ánh sáng trong phòng mổ
khiến Hương khẽ nhíu mày rồi nhắm chặt. Hai tay cô xiết chặt tấm drap giường.
Tiếng va chạm của dao kéo khiến Hương hoảng sợ. Cố an ủi mình, sẽ nhanh thôi, rồi
mọi chuyện sẽ qua….
Bước ra khỏi bệnh viện, trời đã thôi mưa. Cô giờ đây như một
đứa trẻ đang đi lạc, bước chân vô định thật sự không biết mình nên bước về đâu.
Ngẩng đầu nhìn nền trời với những dải mây xám xịt, cười buồn, tự nhủ với lòng:
mình vẫn còn trẻ, mình vẫn còn duyên!
Gọi điện báo cho mẹ là buổi trưa cô không về, rồi Hương vẫy
một chiếc taxi tới Tây Hồ. Sen! Ngày đầu tuần lại là thời điểm buổi trưa nên
khách tới cũng lưa thưa có vài người. Mua vé, chọn bàn, cô nhân viên thấy Hương
đi một người cũng hơi ngạc nhiên nhưng Hương chẳng thể để ý được mọi thứ đang
chuyển động xung quanh mình. Đặt túi xách xuống rồi cô đứng dậy lấy thức ăn.
Sau khi yên vị lần nữa xuống chiếc bàn gần hồ, cô cứ cúi đầu oà khóc. Những
ngón tay vẫn không ngừng ép bản thân đưa thức ăn vào miệng, mặc sức để những giọt
nước mắt mặt chát lăn dài. Thời khắc khi dụng cụ y tế lạnh lẽo chạm vào da thịt
cô, cả người cô mềm nhũn. Khoảnh khắc đáng sợ của tuổi thơ khi chứng kiến mẹ mổ
cá lại ùa về. Cảm giác mình chẳng khác nào con cá đang nằm trên mặt thớt bị người
ta lột da, rồi cắt từng lát thịt sống trong khi miệng vẫn thoi thóp thở. Hoảng
sợ và run rẩy, cô chỉ biết yêu cầu bác sĩ dừng lại. Cô không muốn bỏ đứa trẻ
này, không muốn. Mất đi một phần máu thịt của mình, có ai muốn hay không? Hạt đậu
của cô, cô muốn nó nảy mầm và lớn thật nhanh. Rồi cô sẽ yêu thương nó và dạy nó
vẽ, dạy nó chơi đàn, dạy nó bi bô tập nói…Nghẹn ngào, khó khăn nuốt thức ăn xuống.
Chỉ có ăn là việc tốt nhất cô có thể làm cho con lúc này. Dù chán đến mấy, ngắc
ngứ đến mấy cũng phải ăn….
Vừa bước xuống sân bay, Sơn chạy vội tới hàng sim card ngay
trước cửa Nội Bài, rồi bước lên một chiếc taxi đang đỗ. Suốt chặng đường bay
hơn mười tiếng đồng hồ anh không hề chợp mắt. Có lẽ anh đã về muộn. Tự an ủi
mình, đứa trẻ mất đi cũng không sao, chỉ cần nhìn thấy cô, với anh thế đã là
quá đủ. Không ngừng giục tài xế chạy nhanh, những ngón tay có chút run run vội
vàng tháo máy lắp sim mới. Chưa bao giờ anh thấy mình rơi vào khủng hoảng như
lúc này. Mỗi giây phút chờ máy khởi động, anh thấy tim mình đập liên hồi, gương
mặt tím tái. Gọi đến số điện thoại của cô, kiên nhẫn chờ từng hồi chuông đợi
máy.
Hương thấy túi xách khẽ rung trên mặt bàn, vội lần tìm điện
thoại. Số điện thoại của cô ở Việt Nam không nhiều người biết mấy. Chần chừ, cuối
cùng cô cũng bấm nút trả lời. Dịu dàng cô lên tiếng:
“ Alo. Xin lỗi ai đấy ạ?”
Thở ra như vừa trút được gánh nặng, giọng anh khàn đặc, nói
không ra hơi:
“ Em đang ở đâu? Sao anh đã bảo em đợi anh mà em không đợi?
Em có biết anh tìm em muốn chết không hả?”
“ Anh…..anh ơi….”
“ Bé ngoan, anh đang từ sân bay về rồi. Nói đi, em ở đâu?”
Lau vội những giọt nước mắt đang rơi. Hương cũng nghẹn ngào,
khó khăn đáp lời anh:
“ Anh bảo xe dừng ở công viên Hoà Bình. Em sẽ ở đó chờ anh.”
“ Ngoan. Chờ anh!”
Tiếng máy báo đã kết thúc