
u Cảnh cũng không giống với
nàng, Tiểu Cảnh đang làm quần áo cho trẻ con, mặt trên thêu một bức hoa điểu
màu sắc tươi sáng, mũi kim tuy vụng về nhưng lại đáng yêu.
Nàng nhìn thấy liền không kiềm được mà mỉm cười:
"Thật dễ thương."
"Tỷ cũng có thể thêu à." Tiểu Cảnh ở bên
cạnh mỉm cười, "Con của tỷ và Vân đại ca, hẳn là cũng rất xinh xắn."
Nàng hơi đỏ mặt, cũng không biết nên trả lời thế nào,
chỉ ngập ngừng "Ừ" một tiếng.
Tiểu Cảnh cho rằng nàng thẹn thùng nên cũng không hỏi
gì thê>ưng hình như nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên vén tay áo của nàng lên,
khẽ "A" một tiếng.
Nàng còn tưởng rằng cổ tay của mình có cái gì, nhìn
lại, nhưng cũng không phát hiện có gì bất thường.
"Cái vòng đâu?" Tiểu Cảnh đưa mắt nhìn nàng,
"Cái vòng của Vân đại ca đâu?"
Cái vòng? Nàng thoáng nghi hoặc: "Cái vòng
nào?"
"Tỷ không biết sao? Vân đại ca không có cho tỷ?
Là chiếc vòng ngọc của huynh ấy?" Sắc mặt Tiểu Cảnh khẽ tối đi, giọng nói
dường như cũng có phần nặng nề.
Nàng biết chiếc vòng ngọc kia, nhưng mà, cái đó là để
cho nàng sao?
Mơ hồ nàng cảm thấy có một điều gì đó, nàng định nói
không có, nhưng lời nói vừa đến khóe môi liền đột nhiên thay đổi: " . .
.Không có, ta sợ làm mất nên để ở nhà."
Sắc mặt Tiểu Cảnh dịu đi đôi chút, nàng nghe thấy nàng
ta khẽ thở dài, sau đó chậm rãi nói: "Nếu đã cho tỷ, vậy tỷ nên mang theo,
là vật không dễ có."
Nàng không biết phải nên thế nào, bàn tay kia bất giác
nhẹ nhàng xoa lên cổ tay trống trải, cảm thấy có một loại đau nhói rất nhẹ.
"Suy nghĩ gì vậy?" Bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng
hỏi, "Đi đường mệt mỏi sao?"
Nàng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu liền thấy hắn đang
dừng lại nhìn nàng, trong mắt có vẻ quan tâm nhàn nhạt.
Nàng muốn hỏi hắn về chuyện chiếc vòng, nàng muốn hỏi
hắn về ý tứ trong lời nói của Tiểu Cảnh.
>ưng đến cùng nàng vẫn không thể thốt ra thành lời,
lúc trước bởi vì chiếc vòng ngọc đó mà hắn đồng ý cưới nàng, có thể thấy đối
với hắn chiếc vòng rất quan trọng. Chỉ là kể từ đó về sau, nàng cũng chưa từng
tiếp tục nhìn thấy chiếc vòng đó, nhưng cho dù nàng có nhìn thấy
thì cũng có quan hệ gì.
Nếu đã không có quan hệ, cần gì phải hỏi nhiều như
vậy.
Vì thế nàng lắc đầu, thản nhiên mỉm cười: "Không
có gì, chúng ta đi tiếp thôi."
Sắc trời nặng nề hạ xuống, người lên núi cũng thưa
dần, gió thu cuồn cuộn nổi lên, thổi tung chiếc lá tàn lụi, vắng lặng lướt qua
người nàng.
Bất chợt, nàng nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngày mai,
ngày mai đi chùa Đại tướng quốc đi."
Hắn sững sờ, sau đó mỉm cười: "Được."
Trước khi ra cửa thì đột nhiên thúc phụ gọi hắn có
việc, vì thế hắn chỉ cho nàng biết đường đi tới chùa Đại tướng quốc, hắn nói:
"Nàng ngồi xe ngựa đến đó trước, chờ ta ở cửa chùa, ta sẽ đến ngay."
Nàng cũng không ngồi xe ngựa, nhìn thấy dọc theo bên
đường cũng có không ít nữ nhân mang theo hương nến đi về phía chùa Đại tướng
quốc, vì thế nàng liền đi theo phía sau các nng, chầm chậm thưởng ngoạn phong
cảnh cuối thu.
Quả nhiên, đây đúng vào thời điểm hoa cúc nở nộ, từ
rất xa nàng đã nhìn thấy từng bụi hoa cúc vàng lay động bên ngoài cửa chùa,
từng bụi từng bụi nối dài, mang t>ương thơm thanh nhã.
Tiếng chuông chùa khua vang, vừa thuần hậu vừa miên
mang, có thể thấy được không khí trang nghiêm linh thiêng bên trong ngôi chùa.
Nàng lẳng lặng đứng ở một góc trước cửa chùa chờ hắn,
bàn tay nắm chặt chiếc túi hương nàng làm cho hắn.
Đến giữa trưa, người đến chùa ngày càng nhiều, những
nữ nhân đi cùng nàng đến đây lúc trước giờ đang bắt đầu quay trở về, khi bước
ngang qua nàng đều quay đầu liếc nhìn quái lạ.
Nàng ngượng ngùng mỉm cười, lặng lẽ đưa tay xoa lên
đôi chân đau nhức vì đứng lâu, hai mắt cũng không dám lơ là mà nhìn kỹ vào dòng
người tới lui.
Mùi hương nhang đèn trong chùa dần dần nồng đậm hòa
cùng hương hoa cúc bên cạnh, đứng bên dưới ánh nắng chính ngọ thật có chút khốn
cùng.
Bỗng nhiên nàng nghĩ, có phải bởi vì người ra vào cổng
chùa quá nhiều cho nên nàng không nhìn thấy hắn, mà hắn cũng không nhìn thấy
nàng nên đã vào bên trong tìm nàng?
Nàng phân vân, muốn vào trong chùa tìm hắn, nhưng lại
sợ, nếu hắn ở bên trong mà không tìm thấy nàng, đến khi đi ra lại không gặp
được nàng.
Đến khi mọi người vãng đi đôi chút, rốt cuộc nàng cũng
bước vào bên trong tìm hắn, mở to mắt, cẩn thận nhìn qua từng dáng người tương
tự.
Nhất định hắn đã đến đây, vì tìm không được nàng nên
đã vào chùa tìm.
Nàng nhớ trước đây cũng từng thất lạc nương ở trên
đường, đúng vào ngày hoa đăng, trên đường có rất nhiều người chen chúc xô đẩy nhau,
ban đầu nàng rất hoảng hốt, nhưng khóc mãi cũng không thể gặp được nương, vì
thế nàng tự mình từng bước len qua đám đông tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được
nương.
Mà hiện tại cũng sẽ như thế, chỉ cần nàng cẩn thận tìm
từng chút từng chút một, nhất định sẽ tìm được hắn.
Hắn đã nói sẽ tới, hắn đã nói.
Nhớ đến dáng vẻ của hắn khi mỉm cười nói
"Được", trong lòng nàng liền tràn ngập một loại cảm giác vui mừng
không hiểu rõ.
Sau đó, khi ánh mặt trời xuống núi, nàng bước ra khỏi
cổng chùa trở về thì