Lửa Dục Khó Nhịn

Lửa Dục Khó Nhịn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321975

Bình chọn: 9.00/10/197 lượt.

ông

ngực, đôi mắt màu xanh biển rất đẹp nha! Còn nữa, ánh mắt của anh ta

cũng rất dịu dàng nữa! Cũng giống như vai nam chính trong tiểu thuyết

của mình viết vậy á. Còn nữa, khi anh ta cúi đầu xuống hôn mình thì tim

mình đập rất là nhanh, tưởng chừng như không thở nổi nữa.”

“Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày ư!” A Triệt liếc mắt xem thường, kế tiếp đưa ra câu kết luận.

“A Triệt, sao cậu có thể nói mình như vậy hả?” Doãn Tinh tức giận trợn mắt với A Triệt.

“Không phải cậu khuyên mình đừng nên lúc nào cũng xem ba cái quảng

cáo nếu không sẽ bị lậm ư, vậy còn bản thân cậu không phải là viết tiểu

thuyết viết đến trúng độc luôn rồi sao?”

“Nhưng mình sống trong ảo tưởng là bởi vì mình còn phải dựa vào sự ảo tưởng đó để kiếm tiền, mình nào có được giống cậu ấm như cậu đâu, gia

đình nhiều tiền như vậy, không cần động tới móng tay cũng có tiền để

tiêu xài, cậu còn kêu la cái gì?” Ông bạn A Triệt này thật đúng là không biết quan tâm tới nỗi khổ của người khác.

“Mình đâu có nói gì cậu, chỉ dựa vào tình cảm qua lại của hai chúng

ta, mình cũng không ngại sẽ nuôi cậu cả đời, là tại cậu không thèm nhìn

tới mình mà thôi. Cậu nói không thích kiểu cậu ấm ân cần mềm mỏng hiền

lành giống như mình, thích kiểu đàn ông có vẻ như vừa cool lại vừa lạnh

lùng, nhưng mình nói cho cậu biết, loại đàn ông đó chỉ có trong tiểu

thuyết mới có.”

Tuy rằng cả hai chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, mà dáng vẻ của A

Triệt cũng không thua kém thần tượng Takashi Sorimachi của Nhật Bản,

nhưng Doãn Tinh đối với hắn vẫn không có cảm giác như kiểu truyền điện

gì đó.

“Đúng vậy, cho nên mình chỉ có thể nói về chuyện yêu đương ở trong

tiểu thuyết của mình. A Triệt, cậu phải giúp mình, mình sắp sửa sống

không nổi nữa rồi, làm sao bây giờ đây?” Nếu như không thể viết ra được

cái loại cốt truyện nóng bỏng kia, mình thật sự sắp phải đi hút không

khí mà sống rồi.

“Mình làm sao để giúp cậu?” Chuyện như vậy mình giúp thế nào đây?

Doãn Tinh nghiêm túc nhìn A Triệt, đột nhiên ánh mắt cô bừng sáng

lên, “A Triệt, cậu có thể tạo ra một đoạn tình một đêm á! Chỉ cần mình

đi mua một cái máy quay phim mini để ở trong phòng, đợi câu làm xong rồi hãy đem kinh nghiệm của bản thân cậu kể lại cho mình biết, vậy là được

rồi.”

“Đồ ngốc!” A Triệt đang uống vào một họng nước thiếu chút nữa đã bị sặc cho chết.

“A Triệt, cậu mắng ai vậy hả, ai ngốc chứ?” Doãn Tinh tức giận trừng mắt nhìn A Triệt.

“Cậu chứ ai! Chuyện với vẩn vậy mà cũng nói được.” A Triệt ngứa miệng lại mắng thêm một câu.

“A Triệt, là cậu tự tìm cái chết đấy nhá!” Doãn Tinh chẳng thèm để ý

đến hình tượng bổ nhào qua chỗ A Triệt, từng quả đấm nặng nề của cô đều

rơi vào trên người A Triệt.

A Triệt thấy Doãn Tinh la lối om sòm, anh rất có phong độ của một

người quân tử trái né phải tránh, miệng không ngừng gào lên, “Tiểu Tinh, cậu nổi điên gì vậy chứ!”

“Cậu mới bị điên ấy, bạn bè gặp nạn cậu không muốn giúp đã đành đi,

còn ở đây chửi rủa người khác. Coi như Doãn Tinh tôi sai lầm khi quen

biết một người bạn 20 năm như cậu, cái tên này…….” Mắng xong, Doãn Tinh

vung tới thêm một quyền nữa lên cái bản mặt điển trai kia.

A Triệt vừa né vừa la ỏm tỏi, “Bé Doãn à, cái loại chuyện như vậy cậu muốn mình giúp như thế nào đây? Lúc cậu nằm mơ thấy “mộng xuân” mình

cũng đâu có ở bên cạnh cậu đâu, huống chi nào có ai lại đi đối xử với

bạn bè mình như thế chứ, cậu bảo mình đi giúp cậu làm cái loại chuyện

đó, nhưng cho dù có làm xong đi chăng nữa, mình cũng không thể kể lại

cho cậu biết cảm nghĩ được, càng không thể nào chỉ vì giúp cậu hoàn

thành cuốn tiểu thuyết kia mà mình lại trở thành diễn viên cấp 3 được,

cậu xem mình là gì chứ?”

Trong lòng A Triệt cảm thấy vô cùng bất công.

“Vậy mình phải làm sao bây giờ?” Doãn Tinh nhụt chí rũ tay xuống, buồn bã ngồi trở lại ghế của mình.

A Triệt vuốt vuốt lại quần áo đã bị nhào nhăn nhúm, sau đó rót cho Doãn Tinh một ly nước, “Uống miếng nước đi!”

“Không muốn uống.” Doãn Tinh lúc lắc đầu.

“Hiện tại chỉ còn một cách.”

“Cách gì?” Doãn Tinh nghe được bạn tốt nói có cách, cô bỗng nhiên có tinh thần trở lại ngay.

“Mình chỉ đành chịu thiệt một chút, “làm” với cậu một lần vậy!” Trong mắt A Triệt lóe lên tia sáng kì lạ.

“Mình với cậu á?” Doãn Tinh hô to, “Khỏi cần, mình không có cảm giác

với cậu, nếu như phải làm mấy cái chuyện đó thật là xấu hổ chết đi

được.” Hơn nữa cô không muốn sát hại A Triệt. =))

“Mình đã nhẫn nhịn đến chừng ấy rồi, cậu còn kén chọn ư?” Cô gái nhỏ

này thật đúng là biết làm tổn thương trái tim của người khác mà.

“Không được, nếu như mình muốn trải nghiệm để có kinh nghiệm, mình

nhất định phải tìm nhân vật trong “mộng xuân” của mình, còn lâu mình mới thèm cậu.” Doãn Tinh không có nói cho A Triệt biết, cảm giác của cô ở

trong mộng đối với người đàn ông đó rất khá, nếu như có thể, cô rất mong được mơ lại giấc mộng ấy một lần nữa.

Sắc mặt của A Triệt thoáng hiện lên vẻ phức tạp, nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục lại tự nhiên, “Tiểu Tinh, nếu đã như vậy, cậu cũng đừng

viết cái loại tiểu thuyết kích tình kia nữa.”

“Mình s


pacman, rainbows, and roller s