
đàn êm ái vang lên, Mẫn Nhu thích ngồi trên ghế, hưởng thức mùi cà phê quanh
quẩn trong không khí, nhưng mùi hương có vẻ quá nồng khiến cho Mẫn Nhu
không khỏi nuốt nước miếng do lúc nãy chưa ăn được bao nhiêu.
“Lục phu nhân, cô chờ một lát, tôi đi lấy cháo tổ yến mà Lục tiên sinh dặn nhà bếp làm riêng cho cô”
“Được, cảm ơn”
Nhân viên
phục vụ lễ phép mỉm cười bỏ đi. Một mình Mẫn Nhu nhàn nhã ngồi quan sát
toàn bộ cách trang trí của nhà hàng, ánh mắt chuyển động, lúc nhìn xuyên qua lớp kính không hề có chạm khắc thì nhìn thấy Mẫn Tiệp và Will.
Trong lòng, cô thầm cười khổ, hôm nay không biết cô có phạm tiểu nhân
không?
Mẫn Tiệp đã
thay trang phục so với lúc chiều, bộ đồ tây che đi vết thương trên đầu
gối, nhưng cô ta vẫn mang đôi giày cao gót 8cm, dịu dàng bước đi, nhưng
nếu quan sát kĩ có thể thấy một bên chân hơi khập khiễng, có lẽ phải cố
nén đau.
Mẫn Tiệp kéo tay Will, hai người ăn mặc rất long trọng, không khó để nhìn ra họ tới
đây chắc chắn có mục đích. Nhưng từ thần sắc của cả hai, Mẫn Nhu cũng
đoán được xem ra mọi chuyện thất bại, mục đích không được như ý nguyện..
Dù là vì
chuyện cổ phần hay chuyện Hồng Lam, Mẫn Nhu cảm thấy tất vả đều không
liên quan tới mình. Hai người dùng trăm phương ngàn kế để đạt được mục
đích nhưng lại gặp trắc trở, dù họ đã vào bước đường cùng nhưng càng
hăng hay chán nản thất vọng, chỉ cần không đến quấy rầy cô, thì cô không muốn nhúng tay vào, tránh dây vào rắc rối.
Mẫn Nhu vừa
tính thôi không nhìn nữa, an tâm ngồi đợi cháo tổ yến bưng tới thì bị
phát hiện. Mẫn Tiệp quay đầu nhìn sang, cũng nhìn thấy cô, ánh mắt buồn
bã ảo não nhất thời đong đầy hận thù ganh ghét, cô ta buông tay Will ra, vội vàng chạy về phía cô.
Mẫn Nhu nhìn xung quanh, nơi này có vài người, thỉnh thoảng còn có hầu bàn qua lại,
cô tin Mẫn Tiệp sẽ không dám làm vậy. Thay vì đứng dậy vội vã bỏ đi,
tránh xảy ra tranh chấp cùng Mẫn Tiệp, thì cô lấy tịnh chế động, đợi cô
ta tìm tới cổ.
Nơi này là
nhà hàng, không phải chợ cá, so với cô Mẫn Tiệp càng hiểu rõ, một người
phụ nữ dối trá lại ưa sĩ diện như vậy làm sao để bản thân mất mặt trước
chốn đông người?
“Đây không phải là thị trưởng phu nhân vạn thiên sủng ái của chúng ta sao?
Sao lại ngồi một mình ở đây, vị Lục thị trưởng luôn tháp tùng theo đâu
rồi?”
Mẫn Nhu quả
nhiên tính đúng. Trước mặt nhiều người, Mẫn Tiệp không tới mức làm ầm
lên, cô ta dùng cách quen thuộc nhất để khiêu khích cô. Mẫn Nhu nhíu
lông mày, khóe miệng cong lên, đập vào mắt Mẫn Tiệp, đôi mắt cô ta trở
nên đỏ rực.
“Có phải chị quản quá nhiều không, chuyện vợ chồng chúng tôi không cần người ngoài xen miệng vào”
Mẫn Tiệp
nhất thời nghẹn lời, xung quanh có người đang nhìn về phía họ nên cô ta phải nén giận, không bộc lộ ra, bên kia Will cũng chậm rãi đi tới.
Will vẫn nở
nụ cười nho nhã, nhưng ánh mắt lại như con rắn độc, phản chiếu từng mũi
lao nhọn bắn về Mẫn Nhu. Điều này khiến Mẫn Nhu khó chịu cau mày, tên
Will này đúng là bụng dạ khó lường.
Mẫn Nhu lạnh lùng nhìn sang Mẫn Tiệp, cô ta vẫn không biết chuyện gì liền hất cằm
lên. Thấy Will tới thì càng đắc ý, đưa tay vòng qua tay Will, giống như
là kiếm được đồng minh cùng trên tuyến chủ nghĩa phát xít.
“Ra
là thị trưởng phu nhân, tôi cũng nên thăm hỏi vị Lục thị trưởng tuổi trẻ tài cao chứ nhỉ, chẳng những phải giải quyết công việc của bản thân còn phải trăm công ngàn việc tham gia vào việc kinh doanh, vì sự phát triển kinh tế của thành phố mà cống hiến, có thể nói càng vất vả công lao
càng lớn.”
Will ám chỉ
nói khiến Mẫn Nhu mất vui sa sầm mặt, cũng từng những lời anh ta nói mà
sinh ra cảnh giác. Nhân viên chính phủ không thể can dự vào việc kinh
doanh, đây là luật từ xưa không đổi, nếu ai vi phạm sẽ bị bên kiểm sát
điều tra.
Tuy Will nói rất nhẹ nhàng bang quơ nhưng Mẫn Nhu nghe lại thót tim, cô lạnh lùng nhìn tên ngụy quân tử, cảnh cáo nói:
“Có những thứ không nên tùy tiện nói suông, cái gì cũng phải có chứng rõ ràng, nếu không tôi có thể tố cáo anh tội vu khống”
“Sao, sợ rồi à?”
Mẫn Tiệp đột nhiên xen vào, khóe miệng nâng lên tỏ ra khinh khi, ánh mắt nhìn Mẫn
Nhu bùng lên lửa giận, cô ta tự cho là mình đã bắt được cái chân đau của Mẫn Nhu, nên không buông tha nói:
“Đừng nghĩ có thể lừa gạt mọi người, Lục Thiếu Phàm dám làm chuyện đó thì cũng nên nghĩ tới hậu quả”
Mẫn Tiệp
nhìn thấy Mẫn Nhu biến sắc trong lòng hả hê, tính nói tiếp thì bị Will
cắt ngang, cũng không vì thế mà khó chịu, ngược lại càng không kiêng nể
liếc xéo Mẫn Nhu.
“Xem ra thị trưởng phu nhân vẫn chưa biết chuyện tốt mà Lục thị trưởng làm,
dùng giá cao thu mua 20% cổ phần còn lại của Mẫn thị, không biết mục
đích là gì, chỉ sợ chuyện này phải đi hỏi người trong cộc”
Mẫn Nhu
thoát khỏi sự kinh hoàng, cô lấy lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng, cố gắng kìm hãm nội tâm. Lục Thiếu Phàm im lặng đánh đổi khiến cô vừa đau vừa xót,
vì sao anh luôn đẩy cô sang bên, tự mình thay cô gánh chịu mọi mưa gió?
Cô hiểu được dụng tâm của Lục Thiếu Phàm, nếu như cô biết liệu cô có để anh lội
xuống vũng nước đục này không? Đáp