
chua
soi mói của bà Kỷ, Mẫn Nhu không khỏi tò mò, bây giờ không biết cô con
dâu thế nào thì lọt vào mắt bà ấy?
“A? Chị Mẫn Nhu, chị cũng ở đây a!”
Mẫn Nhu lúc
đầu cũng không để ý giọng nữ vui mừng đang cất lên từ sau lưng, cũng
không ngờ sẽ thân thiết chào cô như vậy. Một bóng người mặc váy màu xanh nước biển đứng chắn trước mắt, gọi cô một tiếng chị. Mẫn Nhu ngẩng đầu, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang cười tủm tỉm nhìn cô.
“Chị Nhu, chị quên em rồi sao? Em là Tiểu San đây!”
Mẫn Nhu để
muỗng xuống, quan sát cô gái có biểu hiện cực kì hòa hảo này. Cô nhìn
chằm chằm cô gái một phút, gương mặt mỹ lệ khớp với một gương mặt trong
ký ức.
Cô gái này
con gái em trai của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu nhớ mang máng. Khi xưa cô gái
còn nhỏ lúc nào cũng bám sát cô, cả ngày cứ gọi cô là là chị Nhu, sau
này lớn rồi cũng không qua Mẫn gia, càng không phải thân thích gì với
mẫn gia. Bây giờ không ngờ cô gái nhỏ năm đó đã lớn như vậy.
Mẫn Nhu cười nhẹ, Mẫn San cũng biết Mẫn Nhu đã nhận ra mình liền kích động ngồi
xuống bên Mẫn Nhu. Cô gái vui vẻ vòng tay cô, vẻ mặt vui vẻ nhắc lại
chuyện xưa, khi quay đầu lại, Mẫn San quýnh lên, vội buông Mẫn Nhu ra,
chán nản nói:
“Chị Nhu, em quên mất là mình tới tìm người, cha vẫn còn ở trong kia chờ em, em đi trước, lần sau sẽ tán gẫu tiếp, tạm biệt chị”
Nhìn Mẫn San vội vã bỏ đi, Mẫn Nhu chợt nhớ tới Kỷ Mạch Hằng khi nãy vẫn còn đứng
đây giờ đã không thấy đâu. Từ cách nói của Mẫn San, xem ra cô gái thật
sự tìm Kỷ Mạch Hằng, chẳng lẽ hai người họ…
Nhìn dáng vẻ của Mẫn San có lẽ cũng mười chín tuổi, Kỷ Mạch Hằng đã hai mươi tám
tuổi. Mẫn Nhu bắt đầu suy diễn loạn lên, Kỷ Mạch Hằng có phải sợ bị Mẫn
Tiệp lừa gạt lần nữa, nên tính tìm một cô gái còn nhỏ như vậy về làm vợ, chuẩn bị giáo dục cô ấy trở thành người vợ hớp ý mình?
Chẳng qua,
Kỷ Mạch Hằng vì sao lại chọn người họ Mẫn. Anh ta thích con gái Mẫn gia
như vậy sao, điều này quả thật cô không nghĩ ra, dù anh ta không kiêng
kị gì chẳng lẽ Kỷ Nguyên Bình cũng không phản đối?
Mẫn Nhu khó
hiểu mấp máy môi, vẻ mặt thất thần, khi có một bóng đen xuất hiện cô mới phản ứng lại, nhưng lại bị ai đó ôm vào lòng, ánh tay gắt gao giữ lấy
cơ thể mảnh khảnh của cô.
Một mùi
hương quen thuộc khiến Mẫn Nhu thả lỏng mọi đề phòng, an tâm tựa vào vai anh, hai cánh tay vòng lấy hông anh, kề sát nhau.
“Sao anh lại xuống đây? Không ở trên tiếp họ hàng sao?”
“Anh nhớ em nên xuống tìm em, sao vẫn chưa ăn xong cháo tổ yến?”
Lục Thiếu
Phàm nhìn chén cháo tổ yến chưa vơi đi được bao nhiêu, anh nhíu mày,
buông lỏng tay ôm Mẫn Nhu. Cầm chén lên, múc một muỗng để sát môi cô.
“Ngoan, mở miệng, cháo vẫn chưa nguội đâu, mau ăn đi”
Nhìn ánh mắt ân cần chăm chú của anh, Mẫn Nhu vui vẻ mỉm cười, ngoan ngoãn mở miệng, nuốt muỗng cháo.
Ánh mắt cô
dời đi, cô để ý thấy Lục Thiếu Phàm chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, Mẫn Nhu
ngẩn ra, đột nhiên cô hiểu lý do tại sao cô nhân viên bưng chén cháo tới lại gấp gáp bỏ đi như thế.
Cô còn nghĩ
nhân viên đó sợ dính rắc rối, bây giờ đã hiểu cô ấy đi lên lầu kiếm Lục
Thiếu Phàm, nói mọi chuyện ở đây. Chính vì vậy, Lục Thiếu Phàm mới vội
vàng chạy xuống, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặt.
Lúc anh đưa
muỗng cháo qua, Mẫn Nhu dùng tay để lên bàn tay ấm áp đang áp ở thắt
lưng cô, lòng cảm động vì những gì anh làm cho cô.
Lục Thiếu Phàm thấy Mẫn Nhu chăm chăm nhìn mình, không chịu mở miệng, anh nhướng mày, cố tỏ vẻ nghiêm túc nói:
“Còn không mở miệng?”
“Chúng ta mang cháo vào trong ăn đi”
Mẫn Nhu lo
Lục Thiếu Phàm mặc ít như thế sẽ bị cảm. Lục Thiếu Phàm chỉ cười nhạt,
không đem muỗng thả lại vào chén, mà vẫn cố chấp để trước miệng Mẫn Nhu, bảo cô ăn nó.
“Nơi này có lò sưởi, anh không dễ bị cảm vậy đây, ngoan, mau ăn cháu đi”
Mẫn Nhu ăn
vài muỗng, ánh mắt không hề rời khỏi Lục Thiếu Phàm. Ánh mắt nhu hòa
lướt qua ngũ quan anh tuấn, cuối cùng nhìn đôi môi hơi cong lên. Khi Lục Thiếu Phàm đang cúi đầu múc muỗng kế tiếp thì đột nhiên cô nghiêng
người, hôn lên khóe môi anh.
Mẫn Nhu chưa từng can đảm như vậy, lúc này lại chủ động hôn Lục Thiếu Phàm. Khi cô
vội vã thu người lại thì sau ót bị một bàn tay giữ lại, không để cô
thoát đi.
Chén cháo tổ yến đã biến mất, hai tay Lục Thiếu Phàm cũng không rỗi rảnh liền giữ
lấy đầu cô, một tay vòng qua eo, chóp mũi chạm vào nhau, mùi hương bạc
hà lẫn trong hơi thở, Mẫn Nhu muốn lui về sau thì anh càng hôn kịch liệt hơn.
“Hô…”
Mẫn Nhu
thoát khỏi giam cầm của Lục Thiếu Phàm, cả người mềm oặt ngồi trên ghế,
thở dồn dập, hai má đỏ bừng, môi sưng lên, ánh mắt quyến rũ tựa như dòng nước êm ái. Trong mắt Lục Thiếu Phàm, nó lại trở thành thứ độc dược.
Anh tính cúi người sang hôn tiếp thì một bàn tay trắng nõn chắn lại, đôi môi nóng
như lửa chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của cô. Gương mặt Mẫn Nhu đỏ như
máu, né tránh ánh mắt nóng hổi của Lục Thiếu Phàm, ánh mắt đưa sang thấy trên miệng anh dính hột cơm, cô không nhịn được bật cười, quên cả ngại
ngùng và bối rối.
Lục Thiếu
Phàm nhìn vợ mình cười đến híp mắt, lông mày nhướng lên, cong khóe môi.
Chưa kị