Lương Tiên Khó Cầu

Lương Tiên Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323501

Bình chọn: 9.5.00/10/350 lượt.

n điện, nàng vừa chạm tay vào cánh cửa lớn liền tự động mở ra. Một mùi hương thơm ngát phả vào mặt, mùi hương mà nàng đã vô cùng quen thuộc, “thần chi lục hoa”.

Cánh tay nắm chặt, nàng bỗng chốc lại thấy lo lo, biết rõ mình không thể nhìn thấy nhưng vẫn chờ mong được gặp lại sư phụ sau năm trăm năm xa cách, tuy rằng sớm đã vĩnh viễn xa rời.

Hít sâu một hơi rồi mới bước vào cửa, từng bước, ước chừng có lẽ đã tới chính giữa điện, bên tai liền vang lên những tiếng vang, cùng mùi hương thơm ngát trong làn gió, không ngừng chuyển động xung quanh nàng. Nàng lúc này mới nhớ ra đó là cái gì, khẽ gọi một tiếng.

“ Xích cơ!”

Tiếng vang ngừng lại, một vật chậm rãi bay đến trong lòng bàn tay nàng, là vũ khí nàng dùng ngày trước, cho dù trải qua nhiều lần chuyển kiếp, nó vẫn nhận ra người chủ nhân là nàng.

Hai tay nắm chặt, nàng ôm Xích cơ trước ngực, đáy lòng tự nhiên lại hơi lo lắng, quả nhiên nàng đã trở lại rồi, trở về nơi đã vô cùng quen thuộc. Như muốn xác nhận thêm lần nữa, nàng nắm tay thật chặt, nhắm mắt lại.

Thật lâu thật lâu sau đó mới mở mắt.

Như có ánh sáng rơi vào mắt, mơ hồ còn nhìn thấy được hình dáng.

Nàng hoảng hốt, rõ ràng đôi mắt này không thể nhìn được nữa, bây giờ mọi thứ lại hiện ra, giống như cảnh tượng vốn đã khắc sâu trong đầu nàng vậy.

Ti Dược nói khả năng hồi phục lại thị lực của nàng rất xa vời, trừ khi có linh khí tâm thần tương thông. Nàng lúc này mới nhớ ra, Xích cơ tuy không phải tiên khí nhưng lại là thần khí thượng cổ , hình quạt. Khi nàng bái sư nhập môn, sư phụ đã tặng nó cho nàng. Thần khí đương nhiên sẽ có mang tịnh khí, không ngờ được bây giờ nó lại là ánh mắt của nàng.

Sư phụ………..

Nàng không kìm lòng nổi đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Ngẩng đầu lên, giữa chính điện một nam tử tuấn tú phiêu dật nhẹ nhàng đáp xuống. Tiên phục áo dài, tóc dài chấm đất, giữa trán có một nốt chu sa đỏ tươi như máu. Sắc mặt vẫn luôn trầm ngâm như thế, ánh mắt hơi nhíu lại, che giấu không lộ ra vẻ u sầu, giống như sau đó sẽ mở mắt ra trách móc nàng một câu: “ Tiểu Âm, không được làm loạn!”

Trong nháy mắt, nước mắt nàng rơi như mưa.

Nàng cố gắng đè nén nhưng không nhịn được căng tức nơi lồng ngực mà phun một ngụm máu, từ khóe miệng trào ra.

“ Sư phụ…….”

Lảo đảo từng bước tiến lại gần, mỗi một bước giống như đi trên ngàn vạn mũi đao, toàn thân đau đớn. Nàng vươn tay muốn chạm vào người nam tử đang trôi nhẹ trước mặt nhưng cuối cùng lại thu tay về, quỳ rạp xuống, cất tiếng gọi liên tục.

Tiếng kêu vang vọng khắp đại điện.

“ Sư phụ……….Sư phụ………… Sư phụ!!”

Ngoài hai tiếng này nàng không tìm được lời nào để nói.

Một luồng ánh sáng phát ra trên đỉnh đầu, người nam tử giữa không trung từ từ bị luồng ánh sáng kia nhẹ nhàng bao phủ. Thiên Âm biết, đã tới lúc sư phụ phải đi rồi.

Nước mắt tuôn như suối, nàng muốn ngăn, muốn giữ lại, thậm chí còn muốn cứu sư phụ trở về. Nhưng tất cả đều không là thể, nếu như nàng vẫn là Thiên Âm của trước kia, là đồ đệ của chiến thần, là công chúa của thiên giới, nàng sẽ có một ngàn một vạn phương pháp có thể ngăn cản tất cả. Thế nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn tiên thân của sư phụ chậm rãi mờ nhạt rồi tan biến.

Cuối cùng, một tia sáng tiến vào giữa trán của nàng, lưu lại một nốt chu sa màu đỏ, đó là tiên ấn của Thanh Vân sơn chủ.

Bên tai vang lên tiếng nói mơ hồ kì ảo, tiếng nói đó nàng vô cùng quen thuộc.

“ Âm Nhi, đồ đệ của ta…………”

Là tiếng nói cuối cùng sư phụ để lại cho nàng sao.

Phút chốc, không gian ngưng đọng không lời.

Sư phụ đi rồi, rừng lê dưới chân núi Thanh Vân một đêm ồn ào giận dữ, giống như đưa tiễn người đi, hoa lê bay lả tả ngập tràn đỉnh núi như một trận mưa tuyết trắng xóa. Từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế nhưng lần này trận mưa hoa đó lại kéo dài đến một tháng, giống như muốn gột rửa cả Thanh Vân bằng chính nó vậy.

Thiên Âm ngày đêm đứng trong Phù Vân điện, lặng nhìn khoảng không trước đại điện, cứ thế mấy ngày liền. Mãi cho tới khi sức lực cạn kiệt rồi ngất xỉu, Lục Thủy mới vội vàng mang nàng trở lại phòng.

Ti Dược phải cố gắng hết sức cứu chữa mới khiến cho nàng tỉnh lại.

“ Sơn chủ, tuy rằng ngài kế thừa thần ấn sơn chủ Thanh Vân nhưng chung quy ngài vẫn chỉ là bán thần tiên mà thôi, so với phàm nhân chỉ hơn có chút ít, những hành động không quan tâm đến cơ thể như thế, từ nay không được tái phạm nữa.” Ti Dược thu lại cánh tay bắt mạch cho nàng, nghiêm mặt nói.

Thiên Âm không đáp lời, chỉ cười đầy cảm kích, trong lòng lại dâng lên niềm đau đớn, nàng chỉ muốn đưa tiễn sư phụ mà thôi.

Ti Dược lo lắng nhìn nàng một hồi, thấy bộ dáng tiều tụy của nàng, lại nhịn không được dặn dò: “ Cũng may ngài vận khí tốt, lại có thêm linh khí bảo hộ của Duyến Đức thiên quân trong người mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này. Nếu như ngài cứ tiếp tục hành hạ bản thân mình như thế dần dần rồi cũng sẽ……….”

“ Đa tạ tinh quân nhắc nhở, Thiên Âm sẽ ghi nhớ”. Thiên Âm vội vàng ngắt lời Ti Dược.

Ti Dược như chợt nhớ ra điều gì vội vàng ngừng nói. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Thủy bên cạnh, vung tay áo đứng dậy như kiểu ‘tiếc rè


Disneyland 1972 Love the old s