
n đại chiến khi xưa sư phụ đã đem yêu tộc đẩy ra khỏi thiên hà, gần hai ngàn năm qua cũng chưa từng nảy sinh xích mích lớn nào.
Sắc mặt Diễn Kì trầm xuống, “ Chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi, mà ta đã thương thảo với Diễn Kỳ rồi. Trận chiến lần này ta và hắn sẽ ra trận, nếu giành thắng lợi có thể cầu xin phụ quân cởi bỏ thiên mệnh nhân duyên của hai ngươi.”
Nói là như vậy nhưng chiến sự bất định, đâu thể đoán trước điều gì. Nếu chỉ có mình yêu tộc, thiên giới có lẽ còn có hy vọng. Nhưng nếu như còn thêm cả ma tộc nữa e rằng chống chọi cũng khó khăn.
“ Lần này ta tới đây cũng chỉ muốn nói với nàng một tiếng.” Vẻ mặt y trầm xuồng, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, “ Việc này nhất định sẽ giải quyết được, nàng yên tâm, ta sẽ thường xuyên đến gặp nàng.”
Thiên Âm vẫn không đổi sắc, chỉ chậm rãi cúi người, “ Cung tiễn điện hạ!”.
Diễn Kì lại lâm vào bế tắc, nhìn thân ảnh gầy yếu của nàng, đáy lòng y bỗng nhói đau. Chưa bao giờ y nghĩ rằng sự việc lại thành ra thế này. Y vốn tưởng rằng mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay thế nhưng lại có những chuyện không lường trước được, liên lụy tới nàng.
Muốn bảo vệ nàng thật tốt, lại không ngờ đẩy nàng ngày một xa.
Thế cục hai giới tiên yêu ngày càng căng thẳng, Viêm Kỳ cũng càng ngày càng bận rộn, từ sau ngày gặp mặt đó, đã năm sáu ngày không nhìn thấy bóng dáng y.
U Nhu sau lần ấy cũng không còn tới tìm nàng phiền phức. Qua mấy ngày này, thỉnh thoảng chỉ thấy nàng ta xuất hiện trong tầm mắt của nàng, có lúc là ở phía sau tảng đá góc đường, có lúc là trốn ở phía sau cây cột trong viện. Lúc nào cũng thế, khi nàng vừa phát hiện, nàng ta liền xoay người chạy mất.
Nhưng trong ánh mắt của nàng ta, phảng phất ánh nhìn như thương hại, hơi nước mơ hồ, ngân ngấn, khiến nàng vô cùng khó hiểu.
Nàng cũng không ngăn cản, để nàng ta tùy ý nhìn. Quả nhiên không quá mấy ngày, nàng ta cuối cùng cũng không nhịn được, tự mình lộ diện, hai mắt sáng trong nhìn nàng, vừa vào phòng liền ngồi xuống đối diện với nàng, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Khiến cho nàng tự dưng nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Viêm Hoàng, như thể sẽ nhào tới gọi nàng Âm Âm tỉ tỉ.
Thiên Âm rót hai chén trà, một chén đưa cho nàng ta, một chén cho mình.
Nàng ta vươn tay nhận lấy, đưa trà lên miệng, hai mắt tròn vo lanh lợi, lại nhìn thẳng đối diện Thiên Âm, hồi lâu rốt cục không nhịn được, thấp giọng nói, “Thiên Âm, thật đáng thương!”
” Khụ, Khụ, Khụ…” Một ngụm trà chưa kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa phun ra. Nàng ta nhìn mình cả ngày, sao đột nhiên lại vọt ra câu này chứ.
“Nàng đừng vội, uống từ từ nào.” U Nhu lại hổ thẹn chuyển chỗ ngồi, ngồi sang bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đỡ lưng giúp nàng thuận khí, đôi mắt kia lại càng thêm u buồn yêu thương, “Chuyện của nàng, Viêm Kỳ ca ca đều nói cho ta biết hết, ta biết nàng cũng là bất đắc dĩ.”
Thiên Âm ngẩng đầu, có hơi kinh ngạc, nàng ta biết được những gì rồi mà lại đột ngột tới đây.
Đôi mắt U Nhu trầm xuống, thận trọng nhìn nàng, “Viêm Kỳ ca ca nói nàng vốn là… là công chúa, nhưng là bây giờ cái gì cũng mất. Ngay cả ca ca duy nhất cũng phi thăng, không thể gặp được, bảo ta đối xử với nàng thật tốt. Nàng cũng có người trong lòng phải không? Nàng yên tâm, ta sẽ giúp nàng.”
“Cám ơn nàng.” Trong ngực nghẹn lại, Thiên Âm hít sâu một hơi, đè nén chua xót trong lòng. Quay đầu lại nhìn về hai tròng mắt trong trẻo đơn thuần của U Nhu, nàng khẽ nở nụ cười.
“Nàng không cần khách khí như vậy đâu.” Nàng ta vỗ vỗ ngực giọng điệu đầy kiên định, đột nhiên giống nhớ ra điều gì, nói thêm “Chỉ cần không phải Viêm Kỳ ca ca, ta đều giúp nàng.”
Thiên Âm phì cười, “Nếu như là y thì sao?”
“Không thể nào!” U Nhu kinh hoàng đứng bật dậy, trên mặt đều là hoảng loạn, “Nàng thực sự thích Viêm Kỳ ca ca? Nhưng … Nhưng tiên tì bọn họ đều nói, nàng thích người kia mấy trăm năm rồi mà, nàng biết Viêm Kỳ ca ca lâu như vậy sao?”
“Yên tâm không phải y, Viêm Kỳ ca ca của nàng vẫn là của nàng thôi.” Nhìn bộ dạng luống cuống của nàng ta, đột nhiên không muốn trêu cô nương này nữa .”Ta đối với y không có tâm tư đó”.
“Nhưng Viêm Kỳ ca ca tốt như vậy, vì sao nàng lại không thích?” Nàng tò mò hỏi.
Đôi mắt Thiên Âm trầm xuống, thì thào nói, “Trong lòng có người, đương nhiên sẽ không chứa thêm được nữa.”
“Thế nhưng… bây giờ nàng không có tâm tư đó, không có nghĩa sau này cũng…”
“Sau này…” Đáng tiếc từ lâu nàng đã không có sau này nữa rồi, nàng kéo tay nàng ta, vẻ mặt thoải mái mở miệng, “Yên tâm, nhiều lắm nửa năm, nửa năm sau… dù thế nào, ta sẽ trả Viêm Kỳ lại cho cô.”
“Nàng nói thật chứ?” U Nhu vui vẻ, hai mắt sáng lên nhìn nàng.
Thiên Âm gật đầu khẳng định.
“Vì sao?” Nàng có chút hoài nghi.
Thiên Âm cười, “Nguyên thần của ta đã bị tiên trận đả thương, lâu nhất cũng chống đỡ không nổi nửa năm nữa. Cho nên, dù là chuyện gì, ta cũng sẽ không thể trở thành trở ngại giư