Lưu Ly Mong Manh

Lưu Ly Mong Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321760

Bình chọn: 10.00/10/176 lượt.

i đất khoác lên vai

- Pi, cậu làm ơn bảo với bọn chúng là lần sau nếu muốn lấy những bức tranh hay thứ gì của tôi, thì cứ việc đến tìm tôi

- Tớ…

- Mà này Pi…cậu đừng có suốt ngày lẽo đẽo đi theo bọn chúng như vậy nữa, làm như vậy cậu không thấy mình yếu đuối và hèn nhát lắm sao?

Nói rồi tôi đi thẳng, bỏ Pi lại đó với những cảm giác khó mà lột tả được

Chẳng hiểu sao, tôi lại có thể nói ra với Pi những lời đó. Dù sao thì Pi cũng chẳng làm sai điều gì, trong lớp Pi cũng như tôi vậy, cũng chẳng có bạn bè, cũng toàn chơi một mình, cũng nhỏ bé và yếu đuối như tôi. Những điều đó tôi có thể thông cảm với cậu ta, nhưng cái việc mà cậu ta chịu sự sai bảo của mấy đứa ngổ ngáo trong lớp làm tôi không thể chịu đựng được.

Ngẫm lại những lời tôi nói với Pi, tôi cũng cảm thấy có lỗi…Có cơ hội tôi nghĩ mình cần phải xin lỗi cậu ta

***

Khi mà bạn chạm vào lòng tự ái của một đứa con trai thì bỗng chốc từ sự tự ái đó sẽ trở thành một thứ gì đó mạnh mẽ lắm!

Pi cũng thế

Ngày hôm đó mọi chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng của tôi

Bọn chúng đón đầu tôi ở một góc trong sân trường

- Lưu Ly à? Nghe nói cậu lại sáng chế ra một thứ gì đó hay ho lắm, có thể cho bọn này chiêm ngưỡng một chút được không?

- Tôi chẳng có cái gì để cho cậu chiêm ngưỡng đâu, nói thật là tôi chẳng sáng tạo ra cái khỉ gió gì cả

Bọn chúng cười ồ lên trước sự tức giận của tôi

- Ờ thì tụi này nghe đồn vậy thôi?

- Là ai đã nói với các cậu?

- Ờm …thì là thằng Pi cậu bạn bé bỏng của Lưu Ly đó

- Tôi chẳng có thứ gì cả, chẳng có gì hết, các cậu tránh ra đi, các cậu tha cho tôi đi, tôi cầu xin đấy

- Nhưng trước tiên phải cho tụi này khám cặp của Lưu Ly đã…

- Không bao giờ!

Tôi ôm chặt chiếc cặp trước ngực mình, điều đó càng làm cho bọn chúng thêm nghi ngờ hơn.

Rồi một đứa trong bọn chúng giằng nhanh lấy chiếc cặp từ tay tôi. Tôi giằng lại, nhưng không được, chiếc cặp trượt khỏi đôi tay nhỏ bé của tôi làm cho tôi thì ngã nhoài ra đất. Đau điếng.

Bỗng nhiên từ đâu đó…có một dáng người nhỏ thó quen thuộc, lao nhanh ra, đó là Pi. Có lẽ cậu ta đã nấp ở một chỗ kín đáo nào đó để theo dõi mọi chuyện xảy ra ở đây

- Trả lại cậu ấy đi? Ánh mắt Pi nhìn thẳng vào đứa đang cầm chiếc cặp của tôi, trông cậu ấy cương quyết lắm

- Pi …Chẳng phải mày về phe tụi tao sao, chẳng phải mày tiết lộ bí mật cho tụi tao sao

- Tao chưa bao giờ về phe tụi mày, tao chưa bao giờ tiết lộ bí mật nào cả. Pi gào to lên

- Mày nên biết cách xử sự đó Pi à, khôn hồn thì dẹp ra một bên đi, định chơi trò anh hùng giải cứu mỹ nhân sao?

Pi chẳng thèm nói thêm nửa lời nào nữa. Pi lao nhanh sang đứa đang cầm chiếc cặp cậu ta thụi vào bụng hắn một cái đau điếng, rồi vơ vội lấy chiếc cặp lẳng nó sang chỗ tôi

- Chạy mau đi Lưu Ly! Chạy mau

Tôi vẫn đứng đó, chết điếng người. Có thể do tôi quá bị sốc khi mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cậu ta chết chắc, nhưng tôi biết làm gì hơn đây.

Rồi sau đó, tôi chạy đi và bỏ rơi cậu ấy!

Ngày hôm đó Pi bị bọn chúng đánh một trận nhừ tử.

Tôi chạy tới thung lũng hoa Lưu Ly, tôi ngồi im, người tôi run lên bần bật vì sợ hãi

Chỉ tới khi tôi nhìn thấy Pi đang thất thểu đi về phía tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Mặt cậu ấy thâm tím ở chân tay, ở mặt và có vài chỗ đang chảy máu.

Tôi bôi thuốc cho cậu ấy, băng bó lại những vết thương hở cho cậu ấy

- Tớ … tớ xin lỗi

- Không sao…không sao đâu Lưu Ly. Cậu ấy vẫn cười được

Còn trong lòng tôi cái cảm giác hối hận cứ chen lẫn với sự bối rối, bối rối vô cùng.

***

Pi mới chuyển đến lớp tôi năm chúng tôi học lớp 7. Cậu ấy có thân hình nhỏ thó, duy chỉ có đôi mắt là sáng hơn cả.

Khi cậu ấy mới chuyển tới, điều duy nhất tôi để ý tới cậu ấy, đó là cậu ấy chẳng bao giờ nói chuyện với ai trong lớp, khi tan học thì y như rằng sẽ có một chiếc xe ô tô sang trọng tới đón cậu ấy về.

Tôi bắt đầu để ý tới cậu ấy nhiều hơn khi cậu ấy đem trả lại cho tôi những bức tranh, và tôi đã mắng xối xả vào mặt cậu ấy. Lần đó tôi ghét cậu ấy lắm, yếu đuối và hèn nhát, vì tôi chúa ghét những ai phải chịu sự sai khiến của người khác, nhưng thực ra mọi chuyện không phải là như vậy. Lần đó cậu ấy đã làm cách nào đó, để lấy lại những bức tranh của tôi từ bọn chúng, rồi cậu ấy đem nó tới cho tôi, nhưng vì lý do nào đó cậu ấy lại nói rằng mình bị sai khiến để làm việc đó. Có lẽ cậu ấy có lý do của riêng mình.

Cậu ấy chưa bao giờ là một cậu bé


Disneyland 1972 Love the old s