
ut George.
Lúc ấy Lưu Nguyệt cũng nghĩ như vậy, nhưng là trái thứ 3 này
vượt ngoài dự liệu của mọi người, phong cách Hiệp Hàm vẫn như cũ, tốc độ cực nhanh, lực đạo mười phần, đường cong cũng thực quỷ dị, bất quá lần
này trái bóng không rơi vào tay catcher, mà trực tiếp nện thẳng vào mắt
batter, George bị đau tới mức ngồi xổm xuống, sau đó mọi người chung
quanh đều chạy đến xem, Hiệp Hàm cũng không nhanh không chậm tiêu sái đi đến, mắt trái George bị bầm một cục, không thể không đưa đi băng bó.
Lưu Nguyệt cũng chạy nhanh tới xem, không biết Hiệp Hàm cùng hắn nói gì đó, nhưng tới lúc Lưu Nguyệt đi qua thì chỉ nghe George an ủi
Hiệp Hàm “Ta cường tráng như vậy, chút thương tích như vầy có là gì,
ngươi cứ yên tâm đi.” Sau đó thấy Lưu Nguyệt đi tới, hắn liền ôm mắt nhe răng trợn trắng ra nói đừng đừng. Lưu Nguyệt cũng sợ Hiệp Hàm sẽ để sự
việc này trong lòng, vốn định an ủi y một chút, vừa vặn Hiệp Hàm xoay
người hướng chổ nàng đi tới, Lưu Nguyệt thề rằng chính nàng đã thấy,
trong nháy mắt khóe miệng Hiệp Hàm gợi lên mỉm cười. Không biết vì sao,
nàng đột nhiên nghĩ tới nụ cười của ác ma.
Đến khi trán nhói đâu một cái, Lưu Nguyệt mới bất giác tỉnh lại. Sau đó liền thấy Hiệp Hàm cau mày nhìn nàng, bất mãn nói “Ở đó phát
ngốc cái gì vậy, đi ra ngoài thôi.” Khóe miệng Lưu Nguyệt đột nhiên nở
lên ý cười ngọt ngào. Nàng sẽ không nói cho y biết, nàng vừa rồi lại nhớ đến chuyện trước kia của bọn họ khi còn ở Mĩ.
Vừa đi theo Hiệp Hàm ra ngoài, Lưu Nguyệt vừa khó hiểu hỏi “Ra
ngoài? Đi đâu a?” Nàng có chút mờ mịt nhìn Hiệp Hàm đi vào của nàng
phòng, lấy áo khoát từ trong tủ ra, đưa cho nàng. Nàng nghi hoặc ngẩng
đầu nhìn y.“Dẫn em ra ngoài đi dạo a.” Hiệp Hàm vừa nói vừa thuận tay
đóng cửa phòng.
Nàng tuy rằng không hiểu, vì cái gì tự nhiên đêm nay lại muốn
dắt nàng ra ngoài đi dạo, bất quá vẫn thành thật đuổi theo từng nhịp
bước của Hiệp Hàm. Tựa hồ biết nàng trong lòng có nghi vấn, trong lúc
thang máy đang đi xuống Hiệp Hàm hướng nàng nói “Vốn sợ em quyết đấu
thua tâm tình không tốt, chuẩn bị mang em đi giải sầu, bất quá thắng
rồi, chúng ta liền sửa thành đi chúc mừng a.” Nghe xong lời này, Lưu
Nguyệt đột nhiên có chút cảm động, y đã sớm chuẩn bị sao? Tuy rằng Hiệp
Hàm có chút âm hiểm, có chút tà ác, hay làm hỏng những khoảng khắc then
chốt nhất, nhưng là Lưu Nguyệt phát hiện, chính mình càng ngày càng
thích y rồi. Đến khi lên xe Hiệp Hàm, Lưu Nguyệt vẫn không hiểu rốt cuộc là đang đi
đâu. Hỏi Hiệp Hàm, y lại ra vẻ thần bí nói “Đến đó em sẽ biết.” Không có biện pháp, nàng cũng chỉ đành tiếp tục tò mò, im lặng ngồi ở ghế trước
nghe nhạc, sau đó hơi hơi nghiêng đầu thưởng thức bộ dạng lái xe của
Hiệp Hàm, Hiệp Hàm rất thích mặc tây trang màu đen, quần áo bình thường
của y cũng đều thiên về màu đen cả, nhưng là Lưu Nguyệt quả thật tìm
không ra người thứ hai, có thể giống như Hiệp Hàm đem màu đen mặc đến
nổi bật như vậy, mặc vào người liền khiến cho người ta cảm thấy một sự
cao quý vô cùng.
Trong không gian kín mít nhỏ nhỏ này, chỉ có tiếng nhạc nhẹ
nhàng lướt qua, sau đó ở một ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, Hiệp Hàm đột
nhiên lơ đãng xoay qua nhìn nàng một cái, trúng ngay ánh mắt mà từ nãy
giờ nàng vẫn nhìn chăm chú vào y, rất ư vừa vặn. Sau đó y không mấy keo
kiệt tặng cho nàng một nụ cười nhạt, điều này làm cho mặt Lưu Nguyệt
thoáng chút đỏ bừng lên. May thay hoàn cảnh lúc đó tối đen, cho dù mặt
nàng có đỏ bừng lên thì cũng chẳng có ai nhìn ra được.
Rốt cục xe cũng ngừng lại. lúc này nàng mới hoàn hồn trở lại,
nhanh chóng thu hồi ánh mắt vẫn đặt trên người Hiệp Hàm, đánh giá khung
cảnh bên ngoài xe. Nguyên lai đã đến ngoại ô phía bắc của thành phố L,
nhà Hiệp Hàm cũng nằm ở ngoại ô, nhưng là ngoại ô phía nam. Hiệp Hàm
mang nàng từ nam qua bắc xuyên cả thành phố, là để làm gì?
Ngay lúc Lưu Nguyệt đang mơ hồ không rõ, Hiệp Hàm đã sớm đi đến
phía cửa xe của nàng, đầy vẻ thân sĩ thay nàng mở cửa, sau đó vươn tay
đưa trước mặt nàng. Hết thảy đều không khác gì những cảnh trong phim
ảnh, nhưng là trông rất đỗi chân thật. Lưu Nguyệt cũng nhẹ nhàng vươn
tay, đem bàn tay nhỏ nhắn của mình đặt giữa bàn tay to lớn của Hiệp Hàm. Sau đó đi theo y xuống xe.
Những ánh sao sáng lạng, gió đêm nhẹ lướt qua, cảnh đêm ở đây,
khiến cho những bụi cỏ dại xung quanh, tựa hồ cũng thắm đượm ánh sáng
của sao trời, mà trở nên mông lung kì lạ. Lưu Nguyệt có chút giật mình
nhìn Hiệp Hàm, tò mò tự hỏi làm sao y có thể tìm được một cảnh đêm kì mĩ đến vậy. Hiệp Hàm như trước cười nhạt không nói, chỉ nắm tay nàng, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này Lưu Nguyệt mới phát hiện dưới chân nàng
là đường núi, sao Hiệp Hàm lại đưa nàng lên núi để làm gì?
Đi được một đoạn, Lưu Nguyệt có phần hứng thú phát hiện. Giữa
những bụi cỏ rậm rạp, là những điểm sáng nhỏ, nhẹ nhàng bay lượn. Ra đó
là những con đom đóm tạo thành một nhóm phát ra từng chùm ánh sáng khác
nhau, ở giữa bụi cỏ không ngừng nhảy múa trong màn đêm. Tại vị trí Lưu
Nguyệt nhìn ra, những bụi cỏ dọc hai bên đường núi, nơi nơi đều là đom
đóm,