Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ly Hôn 365 Lần

Ly Hôn 365 Lần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323272

Bình chọn: 7.00/10/327 lượt.

ú này, táo ở đây giòn hay xốp thế.”

Ông chú nghe được vấn đề này, nhất thời muốn khóc…

Ông chú im lặng không trả lời , cúi đầu chọn táo cho Khúc Phương, không chịu chọn một mà cố chấp chọn đến hai trái. ( ông chú này mà gặp người thường là nghe chửi rồi á, buôn bán gì vui kinh vậy.)

Khúc Phương cười hì hì tiếp nhận hai quả táo to, muốn một cái bao to.

Ông chú thì thào oán giận nói: “Cô này hiện tại bao to rất đắt a, mới mua có hai quả táo mà đòi bao to, quá đáng quá.” Bất quá vẫn kiếm cái túi nhỏ gói lại cho Khúc Phương.

Khúc Phương cầm hai quả táo nặng trịch trong tay mới cảm thấy có chút chân thật.

Đi đến một tiệm ăn vặt đằng trước, bởi vì gần nhà, Khúc Phương vẫn thường xuyên đi đến, ngẫu nhiên mua nhiều điểm tâm về nhà nên khá quen với ông chủ.

“Bác gái à cho cháu xin ít nước, cháu rửa ít đồ.” Khúc Phương đưa gói to lắc lắc, nói với người phụ nữ mập mạp đứng trước cửa.

“Được, được.” Bà chủ sang sảng nói một câu giọng địa phương rồi lại gật đầu.

Khúc Phương nghiêng người đi vào rửa táo, không gian bên trong rất nhỏ, mọi người bình thường đều mua đóng gói đem đi, không ăn tại chỗ, bên trong có một cái bàn nhỏ, có một đứa nhỏ vẻ mặt khổ sở cúi đầu làm bài tập, thấy Khúc Phương rửa táo, đôi mắt đen lúng liếng của nó nhìn chằm chằm quả táo trên tay cô.

Rửa xong táo, Khúc Phương nhìn thấy bộ dáng thằng bé, đưa một quả táo cho nó, thằng bé nhìn nhìn mẹ đang bán điểm tâm bên ngoài, lắc lắc đầu.

“Cầm đi, dì với cháu mỗi người một quả, mẹ cháu sẽ không tức giận.” Khúc Phương mạnh mẽ dúi cho nó.

Thằng bé nhận quả táo, có chút thẹn thùng lại có chút cao hứng, nghĩ đến mẹ nói phải có lễ phép, vì thế mở miệng nói: “Cám ơn dì.”

Lúc này bà chủ vừa vặn bán xong cho một vị khách quen quay đầu nhìn thấy con cầm táo của người ta, ngượng ngùng mắng một câu: “Thực không hiểu chuyện, nhanh tới cám ơn dì đi.”

“Không sao, thằng bé rất lễ phép, cám ơn bà chủ, em còn có việc đi trước .” Khúc Phương nhìn thấy bà chủ đi đến nhẹ nhàng vỗ vỗ thằng bé, như là tức giận, nhưng động tác lại bao hàm yêu thương vô hạn.

Khúc Phương cắn một miếng táo, giòn, rất ngọt.

Nếu mới nãy ông chú kia kiên trì nói quả táo giòn, đại khái bà cụ liền mua, khi thì thế này khi thì thế khác, kết quả một người cũng không lấy lòng được.

Cuộc đời cũng là như vậy, tuy rằng ban đầu trong lòng có ý kiên định, nhưng sẽ luôn theo thay đổi xung quanh mà không ngừng thay đổi, kết quả ngược lại vấp phải trắc trở, bạn nghĩ bạn là người trong sáng chính trực, nhưng người chung quanh lại ghét bỏ bạn không đủ khéo đưa đẩy không đủ thành thục. Cho nên bạn chậm rãi thay đổi chính mình, làm cho chính mình trở nên thành thục, trở nên khéo đưa đẩy, nhưng lúc này người chung quanh lại ghét bỏ bạn quá khéo đưa đẩy quá thành thục, không đủ trong sáng chính trực.

Bạn không có bản ngã của chính mình, cho nên luôn không ngừng bị phủ định.

Nếu có thể kiên trì, có thể tìm được chính mình, tuy rằng như vậy không thể đón ý nói hùa mọi người, ít nhất có thể sống cho chính mình.

Chuyện của Lý phu nhân cùng Lý tiên sinh làm cho Khúc Phương suy nghĩ rất nhiều, trong lòng có yêu, mới có thể chữa khỏi, mới có thể sửa chữa, làm cho thế giới tốt đẹp hơn, làm cho kết cục trở nên hoàn mỹ.

Nếu Lý tiên sinh cùng Lý phu nhân không phải lúc đó đáy lòng còn giữ lại tình yêu với nhau, bọn họ sẽ không hợp lại, cho dù không có Tiểu Cửu còn có thể có Tiểu Thập, Tiểu Thập Nhất.

Chỉ là tình yêu của mình ở nơi nào? Vốn dĩ Khúc Phương nghĩ rằng chính mình yêu Chu Thần , cô lặp lại nhiều lần thử giữ lại bù lại, nhưng cô và hắn dù sao cũng không phải là Lý tiên sinh cùng Lý phu nhân, tràn đầy yêu chung quy trong một ngày này từng chút từng chút bị mài mòn sạch sẽ, thậm chí dấy lên thù hận, đến bây giờ ngay cả hận cũng không có , chỉ giống người xa lạ.

Cô không yêu Chu Thần , cho nên tuyệt đối không có khả năng hợp lại. Cô yêu mẹ cô cùng anh trai, nhưng cô thực mâu thuẫn, đối với cô mà nói một ngày này là luân hồi lặp lại, nhưng đối với những người khác thì sao? Những người khác có ý thức trong một ngày này sao? Sẽ kéo dài sao? cuộc sống mỗi một ngày của chính mình, mỗi sự thay đổi nhỏ bé của cô sẽ ảnh hưởng hình thành một kết cục không giống cho người khác sao?

Cô cảm thấy mê mang , bao nhiêu lần luân hồi cô đều cảm thấy chính mình chỉ có một người, một người cô độc tịch mịch, không ai hiểu được loại cảm giác này của cô, rõ ràng nhìn thấy một người quen biết, nhưng người nọ chỉ coi bạn là người xa lạ.

Vài lần gặp ác mộng, luôn làm cho cô thực sợ hãi. Nhưng cô không dám lại trở về gặp anh trai và mẹ, cô sợ hãi, anh và mẹ nếu ngày nào đó họ có thể đi qua , phát hiện không thấy cô nữa, sẽ thế nào đây?

Cô giống như một hồn ma phiêu đãng bên ngoài, biết rõ đó là nhà mình, cũng không dám đi vào, sợ hãi phá đi bình tĩnh ở trong kia.

Hôm qua nhìn thấy Lý tiên sinh Lý phu nhân hai người quỳ trên mặt đất ôm nhau khóc lớn, cô thực cảm động, bỗng nhiên phát hiện. Sinh mệnh của cô có lẽ không có sự tiếp diễn, bởi vì dường như vĩnh viễn đều dừng lại ở một ngày này. Nhưng sinh mệnh không có sự tiếp d