
i lỗi lầm đều do cô gây ra. Anh ta luôn cho rằng mẹ mình là người hiền lành, còn em gái là một cô bé ngây thơ, biết điều. Chỉ có cô là người không ra gì.
” Vậy thì tốt”. Hôm nay Khúc Phương tỏ ra ít nói, trong khi đó Chu Thần lại không được tự nhiên. Anh ta muốn tiếp tục câu chuyện nhưng thấy khó chủ động mở lời.
Bít tết được mang đến, hai người yên lặng ngồi ăn. Khúc Phương thỉnh thoảng ngước lên nhìn chồng. Dáng dấp của anh ta thật ưu nhã đẹp mắt, động tác cắt bít tết giống như quý ông quý tộc phương Tây. Người đàn ông đẹp như vậy là chồng của cô sao? Phải chăng cô là người phụ nữ may mắn?
Bỗng Chu Thần nói một câu phá vỡ sự yên tĩnh: ” Chúng ta ly hôn đi”.
Cuối cùng thời khắc này đã tới. Khúc Phương dùng sức nắm chặt dao trong tay cố không cho rơi xuống, ngẩng đầu, trong mắt đã ngập tràn nước, hỏi: ” Tại sao?”.
” Chúng ta tính cách không hợp. Nếu tiếp tục sống cùng sẽ không hạnh phúc. Chi bằng chia tay sớm để khỏi ảnh hưởng đến nhau”. Chu Thần nói một cách thận trọng, vẻ mặt tỏ vẻ chân thành, sự chân thành khiến người khác nghĩ rằng anh ta nói thật, quả là có mị lực.
Khúc Phương liên tục lắc đầu, nước mắt chảy đầy mặt, son phấn trôi nhòe nhoẹt trông thật khó coi.
” Không thể như vậy được”. Khúc Phương nói giọng run run, kiên quyết không chấp nhận sự thật.
Chu Thần thấy bộ dạng khổ sở của Khúc Phương thì tỏ ra chán ghét, quay đầu không nhìn thẳng vào cô nói: ” Cô đừng cố tình cản trở nữa, thỏa thuận ly hôn tôi đã nghĩ rồi, cô nên xem qua đi, tôi có việc đi trước, sau này sẽ có luật sư đến tìm cô”.
Lúc này điện thoại của Khúc Phương vang lên, là mẹ chồng gọi đến. Khúc Phương càng cảm thấy tủi thân, không cần nghe cũng biết bà định nói gì, mở miệng ra là mắng mỏ, bất kể cô đối tốt bao nhiêu chăng nữa vĩnh viễn cũng chỉ là chì triết. Đang định tắt đi thì Chu Thần giật điện thoại lại.
” Mẹ kiếp, điện thoại không nghe thì còn coi mẹ chồng ra gì nữa. Cô xem lại thái độ của mình đi”. Chu Thần bực mình trách móc rồi cầm điện thoại nghe.
Đầu bên kia , giọng mẹ chồng vẫn oang oang như cũ, tuy điện thoại do chồng cầm nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một. ” Cô mua đồ ăn gì cho chúng tôi vậy? Cứng như vậy định hại chết tôi sao? Viên Viên nói đúng, cô là loại người không ra gì. Lấy cô về làm dâu họ Chu tám đời không có phúc. Thần Thần về chưa, tôi muốn nói chuyện”.
” Mẹ, con đây”. Chu Thần hiển nhiên không nghĩ mẹ mình ngày thường hiền lành như vậy hôm nay lại tỏ ra hung hãn, cầm điện thoại cách xa tai .
” Thần Thần à, con đi công tác về có mệt lắm không? Mẹ đi xe về rất khỏe. Đúng rồi, cái túi kia mẹ thích lắm, giúp mẹ cảm ơn bạn con nhé. Nói là bạn tốt quả không sai, người có phong cách Tây, bụng da trong sạch”. Vừa nghe giọng con trai, bà thay đổi ngay thái độ, lúc nãy mới tức giận bừng bừng giờ chuyển hưởng nói giọng đầy vẻ yêu thương.
Mặc dù hôm qua đã nghe qua một lần, hôm nay nghe lại lần nữa trong tâm can Khúc Phương vẫn thấy buồn tủi. Nhìn chồng đang cười nói qua điện thoại với mẹ chồng, cô không thể tin nổi anh ta mới vừa nói lời ly hôn.
” Molly đúng là có mắt thẩm mĩ. Mẹ thích cái túi đấy là được rồi. Cô ấy nói lần sau sẽ mua thêm cho mẹ một cái nữa đấy”. Chu Thần nghe mẹ nói thích cái túi mà Molly mua cho thì cảm thấy cao hứng, được thể khen thêm mấy câu.
Hai mẹ con quang minh chính đại nói chuyện điện thoại với nhau về cô gái Molly nào đó. Nghĩ đến hôm qua lúc đưa mẹ chồng ra ga, có nghe em chồng nói về một cô gái xinh đẹp, cô dần dần hiểu ra.
Lúc chồng nghe điện thoại xong thì nước mắt Khúc Phương cũng đã khô trên khuôn mặt nhòe nhoẹt son phấn trông vô cùng khó coi.
” Anh quan hệ với người phụ nữ khác. Đây mới là lý do muốn ly hôn với em sao?”. Khúc Phương không biết lấy dũng khí từ đâu, lớn tiếng hỏi.
Chu Thần nhìn điệu bộ tức giận của cô không ngờ người phụ nữ vốn yếu đuối kia lại có lúc như thế này.
” Tôi nói rồi, tôi muốn ly hôn vì chúng ta không hợp nhau. Cô nhìn lại bản thân mình đi. Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chỉ là nhân viên tiếp thị, như vậy thì giúp tôi được cái gì? Công việc của tôi cô chẳng biết cái quái gì cả”. Chu Thần không thấy chột dạ khi bị Khúc Phương hỏi vậy, ngược lại còn lên tiếng chỉ trích cô như thể anh ta đã phải nhịn cô lâu lắm rồi.
Khúc Phương biết chồng mình cho dù có sai mười mươi thì với tài ăn nói của mình, cô không thể nói lại anh ta.
Cô chỉ biết lẩm bẩm nói lại câu lúc nãy, không biết nói cho mình nghe hay nói cho chồng biết ” Anh có người phụ nữ khác rồi đúng không? Vậy là em hết hi vọng rồi sao?”
” Cô đừng gây sự nữa. Khúc Phương, tốt nhất chúng ta nên ly hôn đi, nếu không sợ rằng cô đến đất cũng không có chỗ mà đi đâu”. Chu Thần hết kiên nhẫn, ném ra mấy câu trước khi bỏ đi.
“ Anh nói vậy là sao?”. Khúc Phương nghi hoặc không hiểu chồng mình có ý gì.
“Cô có nhà để ở là do tôi mua, tiền vay mua nhà cũng do tôi trả. Ly hôn xong cô được ở lại đó hay không do tôi quyết đinh”. Chu Thần lạnh lùng nói. Anh ta quả là người máu lạnh. Mấy năm qua được thăng chức khá nhanh nên đối xử với người khác không chút nương tay, kể cả với người vợ đã kết hôn năm năm củ