
là do một phần văn hóa của người Maya, thật ra bên Mỹ đã có người nói rõ, ý của người Maya là hôm đó sẽ chấm dứt kỷ nguyên thứ năm của mặt trời, Maya sẽ bước sang một kỷ nguyên mới, đó cũng không phải là ngày tận thế.”
Lý Gia Nhạc chọt chọt vào trán Đỉnh Phong, cười nói: “Nói cứ như là cậu rành lắm ấy, tớ cũng đâu có nói là tớ tin, chỉ là không quá chắc chắn thôi mà.”
Đỉnh Phong trả lời: “Vậy cậu mau về đọc sách lại đi.”
Lý Gia Nhạc hét lên: “Tớ còn chưa nói hết, cậu không biết ngày mai trường chúng ta sẽ có buổi diễn tập cho ngày tận thế sao?”
Đỉnh Phong buông quyển sách trên tay xuống, khẽ nhíu mày, hỏi: “Diễn tập cho ngày tận thế? Trường chúng ta sợ thiên hạ không loạn sao?”
Lý Gia Nhạc hưng phấn nói: “Không biết nữa, chắc hiệu trưởng đột nhiên bị váng đầu chăng?” Lại chợt hỏi: “Đỉnh Phong, nếu thật sự có ngày tận thế, cậu muốn ở bên cạnh ai vào giây phút cuối cùng?”
Đỉnh Phong ngẫm nghĩ: “Ba tớ, cậu, Bội Chi, Tiêu Mộc.”
Lý Gia Nhạc cười hí hí nói: “Tớ cũng vậy, tớ muốn ở cạnh ba mẹ, cả cậu và Bội Chi nữa.”
Đỉnh Phong day day huyệt thái dương, nói: “Mà nghĩ đến chuyện này làm gì?”
Lý Gia Nhạc đột nhiên ghé sát vào tai Đỉnh Phong, nói: “Nói xem, cậu có muốn biết đáp án của Tiêu Mộc, xem rốt cuộc anh ấy có muốn ở bên cậu hay không, thế nào?”
Đôi mắt của Đỉnh Phong bỗng sáng lên.
Người ta thường nói, những người đang yêu thì chỉ số IQ sẽ giảm xuống.
Vì vậy, xế chiều hôm đó Đỉnh Phong liền hấp tấp chạy đi tìm Tiêu Mộc để hỏi anh về vấn đề này.
Có lẽ toàn bộ học sinh lớp 5 đã biết Tiêu Mộc và Đỉnh Phong đang quen nhau, vậy nên sau này, mỗi lần Đỉnh Phong tới tìm thì sẽ có vài nam sinh đi ra trêu chọc, có khi lại có vài nữ sinh ngồi một góc chỉ trỏ.
“Tiêu Mộc, em gái mặt tròn của cậu lại đến nữa kìa!”
“Ô, vợ Tiêu Mộc đến kìa!”
Hai nam sinh rướn người về phía trước, vừa cười vừa gọi tên Tiêu Mộc đang ngồi trong phòng học.
Mấy nữ sinh khác thì nhìn Đỉnh Phong, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
“Buồn cười thật, sao Tiêu Mộc lại có thể để ý đến cô ta chứ? Chẳng lẽ mắt cậu ấy có vấn đề sao?”
“Cậu biết Trương Hân không?”
“Cái cô gái có ô dù sau lưng đấy à? Sao vậy?”
“Nghe nói Trương Hân đã cho Đỉnh Phong một trận, sau đó ba của cô ấy bị giáng chức, nghe nói là do Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi làm …”
“Thật hay đùa vậy?”
“Đương nhiên là thật, dù sao thì bây giờ Tiêu Mộc thương cô ta muốn chết, chúng ta không có cơ hội đâu.”
“Ôi mẹ nó… chẳng lẽ Trương Hân không bị đuổi học sao? Chẳng phải bên ngoài cô ấy quen biết nhiều lắm sao? Cô ấy nhịn được cơn tức này à?”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Haha … Xem ra có trò hay để coi rồi.”
…
Tiêu Mộc từ từ đi ra, mắt phượng đen như mực nhàn nhạt nhìn Đỉnh Phong, hỏi: “Sao vậy?”
Đỉnh Phong mở to mắt: “Chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé.”
Tiêu Mộc ôm trán: “Chẳng phải chúng ta vẫn cùng nhau ăn trưa sao?”
Đỉnh Phong gật gật đầu: “Được rồi.”
Tiêu Mộc nói với Đỉnh Phong: “Vậy em chọn quán ăn đi.”
Đỉnh Phong cười hí hửng: “Đã chọn xong rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Tiêu Mộc bất đắc dĩ nhìn Đỉnh Phong, hai người sóng vai bước ra khỏi trường học.
Cho dù đi đến nơi nào thì cũng đều có những cặp mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mộc phần lớn đều mang theo sự yêu thích, ái mộ, còn về Đỉnh Phong thì chỉ toàn là phản cảm và chán ghét.
Đỉnh Phong tập mãi đã thành thói quen, một khi cô đã cho rằng Tiêu Mộc thuộc về mình thì những người khác nhìn cô như thế nào, đối với cô đã không còn quan trọng nữa.
Đi đến bước này, cô chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì mình đã chủ động.
“Quán này không tệ, lần trước em và ba đã tới một lần, em vẫn luôn muốn đưa anh tới đây ăn thử.” Đỉnh Phong chỉ vào menu, nói với Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc nhìn cô, mắt phượng ánh lên một chút ý cười, hỏi: “Vậy sao?”
“Đó là dĩ nhiên, Tiêu Mộc, anh chính là tất cả của em.” Đỉnh Phong cười ha ha nói.
Tiêu Mộc không phản bác.
“Anh cũng chấp nhận đúng không?” Đỉnh Phong cười đến đôi mắt cũng híp lại.
Tiêu Mộc gõ trán cô: “Ăn đi.”
“Được rồi, em gọi món mì lạnh mà anh thích nhé.” Đỉnh Phong cười tủm tỉm nói.
“Ừ.” Tiêu Mộc gật gật đầu, tuy giọng điệu không nhiệt tình như trước nhưng Đỉnh Phong hiểu rõ, đây là phương thức biểu đạt của anh.
“Tiêu Mộc, em hỏi anh…” Đỉnh Phong đột nhiên nghiêng người, nói.
Bên tai Tiêu Mộc bị hơi thở của Đỉnh Phong phả vào khiến anh cảm thấy hơi nhột, khẽ nghiêng người ra sau một chút.
“Nếu ngày mai là tận thế, anh muốn ở bên cạnh ai?” Cô ngẩng mặt tròn, ánh mắt chờ mong nhìn Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc híp đôi mắt phượng, môi mỏng khẽ mở ra: “Không có ngày tận thế.”
Đỉnh Phong cắn răng nói: “Em biết, nhưng em đang nói ví dụ, nếu như có ngày tận thế, anh muốn ở bên cạnh ai vào thời khắc cuối cùng, em muốn ở bên cạnh baba và anh, còn cả Bội Chi và Gia Nhạc nữa.”
Mắt phượng của Tiêu Mộc ánh lên một tia ranh mãnh, như vừa đột nhiên hiểu ra tại sao hôm nay Đỉnh Phong lại khác thường như vậy.
“Anh…” Môi mỏng của anh nhẹ nhàng phát ra một chữ.
Nhìn vẻ mặt mong chờ của Đỉnh Phong.
Tiêu Mộc vốn muốn né tránh, thế nhưng lại trả lời theo bản năng: “Ba mẹ … còn có …”
Đỉnh Phong vểnh t