
dừng lại ở đó, Thu Đường còn chữa được dịch hạch, đồng thời đánh bậy đánh bạ giải được độc trong cơ thể hắn.
Dùng máu làm thuốc dẫn, thật khó để nghĩ
ra. Muội muội này của hắn giỏi như vậy, làm sao chỉ đáng nâng khăn sửa
túi cho Vương Lam Điền được? Nếu nói có ai vừa mắt hắn, vậy thì trong
đám bằng hữu của muội muội, có một người trung nghĩa nhân hậu, hình như
gọi là Lương Sơn Bá. Người này tuy rằng gia đình bình thường, nhưng lại
có trí tuệ, là người lương thiện, nếu muội muội đi theo hắn, cuộc sống
sau này nhất định sẽ được bình an.
Nhưng muội muội lại nói,
trong lòng Lương Sơn Bá đã có người thương rồi. Hắn biết, nàng nói như
vậy chẳng qua là muốn thoái thác hôn sự này mà thôi, hay nói cách khác,
người mà muội muội thích, chính là cái kẻ thâm độc hiểm ác Mã Văn Tài
kia.
Thôi, chỉ cần muội muội muốn, hắn nhất định sẽ giúp nàng có được. Mạng của hắn, là do muội muội cứu. Trên đời này không còn A Lan
thứ hai, hắn chỉ có một muội muội, cho nên hạnh phúc của nàng cũng là
hạnh phúc của hắn.
Dịch hạch dần dần qua, triều đình lại một lần nữa tiếp tục để hắn làm huyện lệnh huyện Mậu trông coi quê hương của A
Lan, còn sai người dâng tặng một cô nương dung mạo tương tự A Lan làm
thiếp. Người này, nghe nói từng làm công việc giặt đồ trong trường của
muội muội, tính cách mạnh mẽ vô cùng. Chính nàng đã quỳ ba ngày ba đêm
trước phủ nha, cầu xin được gả cho hắn. Hơn nữa, cũng không mong vị trí
chính thê, chỉ cần làm thiếp là được.
Nàng cố chấp như vậy, tựa
hồ là vì tình ý đối với muội muội, sau khi phát hiện muội muội là con
gái, liền chuyển sang người ca ca có dung mạo giống hệt là ta.
Dâng nàng lên, không sao cả. Dù sao trên đời này cũng chỉ có một A Lan, những kẻ còn lại đối với hắn, tất cả đều giống nhau.
Nguyện vọng duy nhất của hắn, chỉ cần được ở lại nơi này. Trông coi tốt chức
quan muội muội kiếm cho hắn, trông coi tốt quê hương của người trong
lòng, thế là đủ rồi. Trong tay cầm nghiên mực màu xanh đen.
Nghiên mực này mới được mài xong, còn phảng phất mùi hương thơm ngát.
Ta nhẹ nhàng nhấc bút lông lên, lại đặt xuống, nhíu mày nhìn đứa nhỏ đang
quỳ trước mặt. Trên khuôn mặt của hắn, ướt đẫm nước mắt, nhưng đầu vẫn
như cũ ngẩng cao, trên mặt viết rõ hai chữ:
— không phục.
= = Bộ dạng này, mọi người trong thiên hạ đều thiếu nợ ngươi sao? Có bản lĩnh thì lau khô mặt đi rồi hẵng giả uy phong hoàng đế!
“Nói đi, ngươi rốt cục phạm sai lầm gì.” ta rút một cái thước ở dưới bàn
lên, cố ý gõ bồm bộp. Ai ngờ, đứa nhỏ đối diện mắt cũng không chớp, hừ
lạnh một tiếng, nói:
“Nương, cái này cũng không thể trách ta,
chỉ có thể trách người kia quá nhát gan. Trong phủ nhiều người hầu như
vậy, có ai làm sao đâu, rõ ràng lỗi là tại hắn.”
“Lỗi là tại hắn ư? Vậy việc ngươi thả chó để nó đuổi theo cắn thầy giáo thì sao!” Ta
chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Mã Cảnh Đức, rốt cục ai dạy ngươi làm như vậy?”
“Cha a.” Đứa nhỏ không hề khách khí nói, “Cha nói giữ kẻ vô dụng lại cũng là lãng phí tiền bạc. Những gì thầy giáo kia dạy
con đều hiểu hết rồi, làm sao có thể bình tĩnh mỗi ngày tụng kinh với
hắn chứ?”
Nhìn đi nhìn đi, đã sai còn lý sự cùn! Ta tức đến
không nói nên lời, nhưng lại không nỡ đánh hắn. Đúng lúc đó, nhìn thấy
một bóng người từ trong phòng đi ra, ta liền ném thước xuống, buồn bực
nói: “Mã Văn Tài! Đi mà quản con của ngươi, hôm qua hắn lại thả chó đuổi thầy giáo chạy trối chết!”
“Chỉ là một thầy giáo thôi, ngươi
việc gì phải tức giận.” Mã Văn Tài bước đến gần ta, giơ tay định ôm eo.
Ta vội vàng đẩy tay hắn ra, lại chỉ chỉ đứa con đang quỳ trên mặt đất.
Mã Văn Tài ho nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Mã Cảnh Đức, ngồi xổm
xuống. Hai khuôn mặt, một lớn một nhỏ giống hệt nhau, thoạt nhìn vô cùng thú vị.
Mọi người đều nói con trai giống mẹ. Vậy mà đứa nhỏ Mã
Cảnh Đức này, không chỉ dung mạo giống Mã Văn Tài, ngay cả tính tình lỗ
mãng cũng là bản sao của hắn. Có đôi khi, ta thực hoài nghi đứa nhỏ này
căn bản không phải do ta sinh, mà hoàn toàn là do cái tên Mã Văn Tài kia tự công tự thụ.
“Mã Cảnh Đức, nghe nói hôm qua, ngươi vì một
tiểu nha hoàn mà đuổi thầy giáo đi, có phải không? Ngươi cũng biết người này nương ngươi phải tốn bao nhiêu công sức mới mời được chứ? Ta đã nói với ngươi rồi, nô tài cũng chỉ là nô tài, chủ nhân không cần phải ra
mặt vì…bọn họ!”
Khoan, từ từ đã! Bởi vì tiểu nha hoàn? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trải qua quá trình điều tra thẩm vấn, ta cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi
sự tình. Hóa ra, tên thầy giáo kia cũng không phải loại người tốt đẹp
gì, tuy rằng kiến thức không tệ, nhưng lúc rảnh rỗi lại ra vườn hoa đùa
giỡn tiểu nha hoàn. Ngày hôm qua hắn trêu đùa quá mức, kết quả bị Cảnh
Đức bắt gặp, nó liền trực tiếp thả chó cắn thầy giáo tha ra khỏi Mã phủ.
Hừ, ta cứ nghĩ học vấn và nhân phẩm của thầy giáo kia rất tốt cơ đấy. Không ngờ hắn dám làm ra chuyện này, nên cắn, cắn thật tốt!
“Cảnh
Đức, không cần quỳ nữa, hôm nay nương cho phép con ra ngoài chơi!” Ta
hưng phấn ban lệnh đặc xá, mà Cảnh Đức nghe xong, cũng vô cùng cao hứng
đứng l