Disneyland 1972 Love the old s
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326185

Bình chọn: 9.00/10/618 lượt.

̀i điểm Mộc Cận đi

ra cửa phòng còn hướng ta oán giận: “Có thư đồng như vậy, ta xem chủ

nhân cũng không có chỗ nào tốt. Công tử ngươi làm sao có thể cùng

người như vậy cùng phòng, thật là.” Hắn nói xong một phen giữ chặt ta,

mạnh mẽ kéo ta vào trong phòng, lại đi ra ngoài chung quanh thăm dò

một phen, nhanh chóng khép cửa lại, lôi kéo ta đến bên giường ngồi

xuống, cầm tay của ta, đột nhiên liền đỏ đôi mắt.

Ta có chút

kinh ngạc, cúi đầu vừa thấy, mới chú ý tới bởi vì hai ngày leo núi và

chạy đi, còn nướng cá, trên tay có chỗ bị xướt da, còn có mấy chỗ

bị phỏng, hồng hồng . Này đều là tiểu thương hằng ngày, ta đều không

thèm để ý , cùng lắm thì đi tìm Tuân Cự Bá, cho hắn một cơ hội đi nhìn mỹ nhân ở y xá. Ta còn đang miên man suy nghĩ, lại nghe Mộc Cận kia

nghẹn ngào một tiếng, lôi ra thuốc mỡ từ trong lòng vội vẽ loạn lên

tay ta, trong miệng nói: “Tiểu thư, không có ta ở đây, một mình người

sao có thể chịu đựng lâu như vậy……”

“Ngươi, ngươi bảo ta cái gì?” Ta bị lời này làm phát hoảng, đã thấy Mộc Cận nâng lên cổ tay lau khóe mắt, hướng ta cười nói:

“Ở trước mặt ta thì không cần giả trang, hảo tiểu thư của ta a. Ngươi

trộm thân phận văn thư của đại công tử tự mình đến thư viện, nhưng

lại làm lão gia phu nhân lo lắng gần chết. Sau vị công tử cùng đồng hành với ngươi lại một mình trở về Thái Nguyên, nói với chúng

ta, ngươi ở trên đường bị sơn tặc đánh chết , xém chút hù chết chúng

ta, sau đó tìm ngươi thế nào cũng tìm không thấy, cuối cùng Tạ Đạo Uẩn Tạ tiểu thư truyền tin đến nhà chúng ta, nói là ngươi ở Ni Sơn thư

viện, giả trang thành nam tử, còn dùng danh nghĩa đại công tử. Phu nhân liền phái ta tới tìm ngươi. Tiểu thư ngươi cũng thật là, xuất môn thì

xuất môn, sao lại k4ng nói với ta một tiếng? Xảy ra chuyện lớn như

vậy cũng không nói cho ta, chẳng lẽ ngươi không tin Mộc Cận như vậy

sao!”

“Ta…” Ta ngốc lăng sửng sốt nửa ngày, rốt cục xem như miễn cưỡng theo kịp lời của nàng lí lí gật đầu một cái. Ấn theo ý tứ của nàng, ta trộm thân phận văn thư của ca ca, một mình đến Hàng Châu,

trên đường còn gặp sơn tặc… Hơn nữa lúc trước trong cuộc sống có nhớ

lại đủ thứ chuyện, cùng với khối thân thể này mang cho ta không ít

phiền toái, ta rốt cục minh bạch một sự kiện.

Ta thật sự

xuyên vào trong cơ thể của một người trong thế giới này. Mà người

này đúng là vị háo sắc dâm đồ kia trong truyền thuyết, Diệp Hoa Đường muội muội!

Mộc Cận này, hẳn là tiểu nha hoàn luôn luôn đi theo ta thôi…

Nhìn ra được nàng cùng nguyên thân của ta cảm tình hẳn là rất sâu, dùng

sức túm ta hỏi ta vì sao không cần nàng, vì sao đem nàng ném một mình ở trong Diệp phủ, vì sao ngay cả lời nhắn đơn giản nhất cũng không

có? Ta bị nàng nói đến choáng váng, lại nghe nàng nói phu nhân trong

nhà có bao nhiêu lo lắng, trong lòng cũng không hiểu sao có chút tự

trách, cảm thấy bản thân chiếm cơ thể nhân gia, lại làm cho cha mẹ

người ta lo lắng, thật sự thật kỳ quái. Sau đó thật sự không có biện

pháp , ta không thể không hướng tiểu nha đầu kia thẳng thắn thành khẩn

giao đãi, ta không nhớ rõ chuyện trước kia .

Mộc Cận lúc ấy

nước mắt đã rơi xuống. Nàng lôi kéo tay ta, hỏi ta có phải hay không

cũng quên nàng luôn, ta nhìn trong lòng khó chịu, cuối cùng vẫn là gật

gật đầu. Mộc Cận lấy mu bàn tay lau nước mắt, thấp giọng tự nói, nói khó trách tiểu thư lại không nhận biết nàng , nguyên lai là như vậy,

nguyên lai là bởi vì cái dạng này… Nàng thanh âm rất là sa sút, lại rất

nhanh miễn cưỡng cười vui, nói không quan hệ, cho dù ta không nhớ rõ

nàng cũng không có việc gì, nàng có thể tìm được ta cũng đã thật cao

hứng , hơn nữa nói nếu ta quên gì đó, nàng sẽ giúp ta nhớ lại, Mộc

Cận tuyệt đối sẽ không lại rời đi tiểu thư nửa bước.

Nhìn nha

hoàn chân thành tươi cười này, ta đột nhiên cảm thấy khổ sở trong lòng. Chưa từng có người thâu tâm đào phế đối tốt với ta như vậy, nhưng

là, ta căn bản không phải tiểu thư nhà nàng, ta chính là một ngoại lai

du hồn mà thôi. Nàng chân chính thích và để ý là tiểu thư Diệp gia

kia, chỉ sợ sớm đã không còn ở nhân thế rồi?

Nhưng ta tất

nhiên là không thể nói cho nàng chuyện này, nàng cũng vĩnh viễn không

có khả năng biết, chính là một bên lấy ra thuốc mỡ trong rương giúp

ta tinh tế vẽ loạn lên tay, một bên nỗ lực ý đồ thám thính xem ta

quên chuyện nào, còn nhớ rõ cái gì. Kết quả phát hiện ta trừ bỏ biết

bản thân kêu Diệp Hoa Đường, muốn đến này Ni Sơn thư viện đọc sách thì

ngoài ra cái gì cũng không biết, không khỏi thở dài, nghiêm cẩn giảng

giải cho ta.

Thân phận ta là Diệp gia nhị tiểu thư, tên không

gọi Diệp Hoa Đường, kêu Diệp Thu Đường, Diệp Hoa Đường là huynh trưởng

của ta, chỉ sinh sớm hơn ta một khắc, diện mạo cực kì tương tự ta. Mà

nàng tên gọi là Mộc Cận, là nha hoàn hầu hạ ta từ nhỏ đến lớn. Lúc

này đây ta sở dĩ trốn nhà, là vì lão cha của ta định hôn nhân cho

ta, nguyên thân của ta không hài lòng chuyện hôn nhân