
ời bỏ ngươi….
Nàng vừa nói, vừa ôm ghì gương mặt hắn, muốn làm hắn tỉnh táo lại. Cổ Nghịch Hàn vẫn còn ngơ ngác, nhưng đã dịu lại, miệng, lẩm bẩm: “Vũ Đồng… không rời bỏ ta… không phản bội ta….!”. Những lời nói đứt quãng, ngắt đoạn, như có như không tin tưởng…!
- Ta ở đây, Cổ Nghịch Hàn, ta ở đây…!
Nàng cảm thấy hắn cũng khá đáng thương, vết thương lòng quá sâu khiến hắn trở nên một vị Vua tàn bạo khát máu và không tin tưởng ai. Rốt cục thì nữ tử ấy là ai mà có thể gây ra cho hắn sự ám ảnh kinh khủng như thế này.
Cổ Nghịch hàn lúc này ngước mắt lên, nhìn vào gương mặt hơi tai tái cảu Vũ Đồng, nhìn thấy đôi đồng tử trong suốt của nàng nhìn mình, nhìn đôi mày đang nhiu1l ại, nhìn bàn tay nhỏ gầy tê lạnh đang ôm lấy gương mặt mình, chậm rãi thả ra từng chữ hỏi: “Ngươi sẽ không như vậy, phải không?’
Vũ Đồng nghe vậy, mạnh mẽ gật đầu, chỉ sợ không gật nhanhcho1ng, hắn sẽ bóp chết nàng và cái biệt viện này mất.
Cổ Nghịch Hàn nhìn thấy, nhẹ nhàng buông tay, rồi lại chuyển xuống ôm chặt lấy cái eo nhỏ của nàng, nâng lên, đặt lên giường. Mệt mỏi tìm kiếm bờ môi của nàng như muốn giữ lấy một sự chắc chắn cho bản thân hắn. Vũ Đồng im lặng, nhắm mắt, để mặc hắn. nàng cũng chỉ muốn yên ổn mà thôi. Nếu hắn đã bình tâm, âu cũng là tránh được một kiếp.
Bên trong rốt cục đã im ắng, ánh nến chớm tắt. Mọi người lại bắt đầu im lặng, nôi tài thái giám chuẩn bị rời đi, như muốn bỏ lại ba thân ảnh kiêu sa kiều diễm đứng đờ đẫn trong sân vườn trắng xóa hoa mật trắng….đau khổ, giận dữ, ganh tỵ…!
Hoa Nhi dùng hết mức khinh công có thể, chạy đến nơi báo cáo, chỉ sợ không có thời gian. Ấy mà, chủ tử của na2ngco1 vẻ rất ung dung bình thản.
- Hắn có vẻ rất giận dữ à, tốt!
- Chủ nhân, người…
-Nếu qua được đêm nay, mọi chuyện có thể sẽ thay đổi…
- Nhưng Vũ Phi…
- Phải có lòng tin Hoa Nhi, ta tin, cho nên ngươi phải tin….!
Hoa Nhi lặng yên nhìn một bên sườn mặt hắn trong ánh nến lập lòa, mái tóc trắng buông rủ che phủ ca một khoảng thân thể. Trong đêm, nghe tiến nam tử trầm thấp lẩm nhẩm: “Sắp đến rồi, cố gắng lên, Vương của ta!”
Đây là lần thứ 2 Mai nói câu này nhỉ. Các nàng có gì góp ý cho ta nhé, tai lần đầu ra tay, nên có nhiều sai sót lắm ý!
Như thường lệ, sáng dậy, bên cạnh đã lạnh lẽo từ bao giờ.
Hóa ra mình còn giữ được cái mạng này.
Vũ Đồng sờ lên trái tim vẫn còn đập bình bịch trong lồng ngực nóng hổi.
Nhớ lại đêm qua, nàng thở dài. Vì cái gì, hắn lại trở thành như thế, người đó là người con gái như thế nào? nàng ấy rất đẹp phải không nào? Và chắc là phải là người rất quan trọng với hắn? hắn yêu cô gái ấy lắm sao? Hắn đau khổ, giận dữ, căm hận lắm sao?…. Hàng loạt câu hỏi nhảy múa trong đầu nàng.
Bộng nàng cười phì, mình lo lắng những chuyện này làm gì nhỉ? Bước xuống giường, sửa soạn đi ngắn hoa thôi, cây mận khi nào sẽ kết trái đây? Cũng như nàng khi nào tim sẽ nở hoa?
Bạch Viên
Bóng áo tím thướt tha đi tới, đuôi mắt phượng khẽ híp lại, từ từ…từ từ, vai chạm vào người Vũ Đồng, nhìn bình thường mà sao lực lại lớn như vậy. Nàng ngã nhoài ra đất, ngước lên gương mặt lạnh lẽo ngạo nghễ kia:
- Người yếu đuối sao tồn tại được nơi đây? Cuốn xéo đi?
Vũ Đồng đứng dậy, phủi bụi, mắt không nhìn người vừa nói. thản nhiên trả lời: “Ta cũng muốn mà không được đấy!”
- Ngươi… con tiện nhận này cũng mồm mép thật!
Lan trừng đôi mắt đẹp lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng khó chịu đến đỉnh điểm
- Ngươi hôm qua đã làm gì? Nghĩa vụ hầu hạ không lo, lại còn chọc tức Vương, đáng lẽ phải đêm ngươi lăng trì từ lâu rồi, sao để loại thấp hèn này ung dung tự tại!
- Thật tình ta cũng không muốn ung dung tự tại ở đây để hầu hạ Vương, bởi ta biết năng lực mình không đủ, phải để những mỹ nhân như hoa như ngọc đây mới xứng đáng…!
- Ngươi…!
- Nếu không có việc gì, xin Lan Quý Phi nhường đường! Nói rồi nàng bước đi thẳng, để Lan đứng ngẩn ngơ trong rừng hoa trắng: ” Nàng ấy, không yêu Vương thượng, một chút cũng không có….!” Đến lúc này thì quả là vậy!
- Ngươi đứng đây làm gì thế? Cô gái mặc hoàng y cẩm sa đến gần, hòng trêu chọc. Xoay người lai, đôi mắt Lan lấp lánh nước, vẻ phong tình thay bằng một nét gì đó chất chứa đau lòng và tuyệt vọng: “Nó không thương Vương…Cúc, không yêu….!”
- Lan, sao vậy? Có chuyện gì?
Lan quí phi chỉ lắc đầu, những giọt nước mắt đã rơi xuống như những hạt trân châu tí tách từng giọt trên nền đất còn thấm đẫm hôi lạnh của vụn tuyết vừa tan.
- Vũ phi, cô ta… không yêu Vương, ta nhìn thấy điều đấy trong ánh mắt của nàng ấy!
- Thì sao chứ, càng tốt chứ sao? Vậy thì chúng ta sẽ tranh thủ giành lại!
Lan cười mỉa mai, nhìn Cúc, ánh mắt sâu như biển: “Có muốn tranh giành cũng phải nhìn xem, món đồ ấy đã thuộc về ai chưa?”
- Hả?
- Ngươi làm sao giành được khi nó đã thuộc về người khác!
- Ngươi khóc chỉ vì tranh không được một món đồ, ôi… đây có phải Lan Quí Phi cao ngạo đầy kiêu hãnh của chúng ta ko?
- Những giọt nước mắt này cũng đáng! Bỏi vì đó là món mà ta yêu ngàn năm!
- Ngươi … nãy giờ ta không hiểu!
Lan lau sạch những giọt nước còn đọng lại trên khóa mắt, nhẹ nhàng, tươi tỉnh, lặng lẽ