XtGem Forum catalog
Ma Vương Tuyệt Tình

Ma Vương Tuyệt Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326092

Bình chọn: 7.5.00/10/609 lượt.

u chỉ vàng quét đất. Đầu vẫn đội mão vân rồng khảm hắc kim ngọc. Đôi mắt đỏ lạnh lẽo nhìn xoáy vào lòng hồ. Bạc môi mím chặt. Gương mặt đẹp như thần bây giờ chỉ tồn tại một cảm giác cuồng nộ.

Mẫu Đơn tiến về phía Cổ Nghịch Hàn hành lễ. Sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng uyển chuyển cầm tay hắn, hỏi han: “Vương đã đến rồi, Mẫu Đơn bất lực, không thể ngăn được sự tình, đã để Vũ Phi rơi xuống Kính Hồ”

Cúc tức tối, chạy lại chỉ mặt Mẫu Đơn, quắc mắt: “Ngươi có thể đừng giở cái giọng đó ra ở đây được ko? Không phải ngươi ra tay đánh Vũ Phi, tát vào mặt nàng, còn một chưởng đánh bay nàng xuống Kính Hồ sao?”

- Ta chỉ là dạy dỗ cung nhân, do Vũ Phi ko dạy được người, thân là Hoàng Phi trong cung, há có thể để người dưới làm loạn?

Mẫu Đơn hất cằm hướng về phía Cúc cao giọng.

Đột nhiên một bàn tay bóp mặt vào cổ Mẫu Đơn làm nàng ta ko kịp trở tay, cứ thế bị bóp nghẹn rồi nâng lên lơ lửng. Đối diện với nàng ta là một đội huyết mâu tràn ngập sự tức giận khủng bố tinh thần.

- Ngươi… tát Vũ Đồng?

- Ngươi….đánh nàng ấy rơi xuống hồ?

Mẫu Đơn tỏ vẻ lo lắng, trên mặt vẫn dịu dàng nhẹ nhàng nói, hai tay vòng qua ôm lấy bàn tay Cổ Nghịch Hàn vuốt ve: “Vương, thả thiếp xuống, Vương làm thiếp đau đó…”

- Nói, là ngươi? Một tiếng rống giận dữ bộc phát làm tất cả những người có mặt điếng người. Mọi người im bặt, một số tên nô tài nhát gan ngã ngay xuống đất.

Lúc này, Mẫu Đơn bắt đầu ý thức được thì ra Cổ Nghịch Hàn đang tức giận thực sự. Mặt cắt ko một giọt máu, run rẩy ôm tay, lắp bắp: “Vương, thiếp chỉ làm theo quy tắc, dạy dỗ lễ nghĩa cho các nàng, tuyệt ko có ý gì khác”

Hoa Nhi như biến thành một con người khác, nàng ta đứng bật dậy, chạy đến trước mặt Cổ Nghịch Hàn, bất chấp sống chết, quỳ dập đầu, nghiến răng nghiến lợi, nức nở nói: “Cầu Vương, chính Hồng Quý Phi đã sai người giữ Vũ Phi lại để nàng ta vả miệng, sau đó, ra một chướng đánh bay Vũ phi xuống Kính Hồ chỉ vì Vũ Phi ko chịu quỳ hành lễ. Thưa Vương, Vương đã từng nói với nô tỳ miễn hết tất cả các nghi lễ với Vũ Phi, cho nên nô tỳ làm theo lệnh, bảo vệ chủ nhân, nhưng Hồng quý phi cư nhiên ra tay đánh người, ko phân phải trái…”

- Có chuyện đó nữa à? Cở Nghịch Hàn lạnh giọng nhìn thẳng vào Hồng Mẫu Đơn đang giãy dụa trong tuyệt vọng.

- Bẩm Vương, đã lấy cây lao dài thăm dò dưới lòng nước nhưng vẫn ko thấy. Một tên lính cận vệ run rẩy chạy đến bẩm báo.

Cổ Nghịch Hàn buông Hồng Mẫu Đơn ngã xuống đất trong sự ngỡ ngàng và sợ hãi. Hắn bước đến lan can bờ hồ, nhìn thẳng xuống lòng hồ. Đột nhiên Lan chạy đến, ôm ngang hông hắn hét lên: “Không Vương, người không thể xuống Kinh Hồ…”

- Lan, ngươi có biết ngươi đang làm gì ko?

Lan lắc đầu, tay vẫn quất chặt hông hắn, khàn giọng: “Vương, chỉ là một Vũ Phi, bỏ đi, nàng ta mệnh yểu, sao có thể để cho Vương bất chấp nguy hiểm lao xuống Kính Hồ chứ, thiếp ko thể để cho Vương làm thế, Vũ Phi, nàng ta là cái gì, nàng ta chả là cái gì cả… thiếp ko đồng ý, Vương nghe lời thiếp…”

Hắn quay lại, nắm lấy cái cằm tinh tế của lan, cười khẩy, tia lạnh cùng ẩn nhẫn sự giận dữ bắn ra tứ phía: “Sao ngươi biết Vũ Đồng ko là cái gì, tất nhiên đối với ngươi, nàng ta chả là cái gì hết, nhưng Trẫm có thể bất chấp nguy hiểm để cứu nàng, vậy ngươi nghĩ nàng ta sẽ là gì?

Nói đạon, phất tay, lan liêu xiêu như ngọn cỏ, đổ rạp trong gió lớn, ngã trên mặt đất. Nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, đầy đau đớn, đầy ưu thương.

Kính Hồ.

Vũ Đồng bị Mẫu Đơn chưởng bay xuống hồ, do sức khỏe chưa hồi phục, nàng giãy dụa trồi lên được mấy lần rồi để mặc bản thân trầm xuống đáy hồ.

Thế nhưng, cảm giác khó chịu vì ngộp nước qua đi rất nhanh. Dáy Kính Hồ hiện ra sáng sủa và thanh nhã. Cũng ko sâu lắm. Vũ Đồng nghĩ thầm trong bụng.

Dưới đáy Kính Hồ có thềm đá phẳng rất đẹp. Trên thềm đá có những hoa văn kỳ lạ.

Kinh hỒ nhìn bên ngoài thì có vẽ rộng nhưng thật ra là một lòng chảo. Đáy sau nhất Kinh Hồ chính là thềm đá này, xung quanh có những phiến đá dựng đứng cũng có những hoa văn kỳ dị, có điều nó được gắn thêm một viêm kính.

Cơ thể nhẹ bẫng, nàng chạm nhẹ chân vào tâm hoa văn, ánh sáng giữa cái viêm kinh bỗng vụt ra, chiếu vào tâm ngay chỗ nàng đang đứng. Từ trong ánh sáng bước ra một năm tử xa lạ.

Nam tử có mái tóc trắng. Dù ko lớn tuổi nhưng mang đậm nét trầm ổn của bậc tiền bối. Đôi mội nhạt nhòa màu sắc. Làn da trắng gần như trong suốt. Mũi cao và thẳng. Bạch y cũng trắng xóa. Chỉ có đôi huyết mâu là nổi bật trên nền trắng đó.

Nam tử cười dịu dàng: “Đã lâu lắm rồi ta chưa có khách..”

Vũ Đồng mở miệng chào: “Xin chào tiền bối, tại hạ ko có ý quấy rầy ngài đâu”

- Ta biết mà! hắn hòa nhã mời nàng ngồi lên một phiến đá ân cần thăm hỏi: “Ngươi tên là gì?”

- Tại hạ Vũ Đồng, nếu tại hạ đoán ko sai, ngài chắc hẳn là…?

- Phải, ta là Ma Vương tiền nhiệm, mà cũng ko phải, đây chỉ là linh khí của ta còn tồn tại tại thế giới này mà thôi. Ngươi cứ gọi ta là Cổ Thính Phong. Nơi này ta đã lập phong ấn, ko để cho bất cứ yêu ma nào đến gần được, ngươi vậy… chắc là con người rồi!

- Cổ tiên sinh, làm phiền người, ko biết người có muốn thu nhận hồn ma vất vư