XtGem Forum catalog
Ma Vương Tuyệt Tình

Ma Vương Tuyệt Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325071

Bình chọn: 7.5.00/10/507 lượt.

nữa!”

Mọi người trong phòng cơ hồ nín thở, thái tử ôn hòa nhã nhặn của họ, nam nhân có gương mặt như ánh mặt trời có nụ cười tỏa nắng đã biến mất, thay vào đó chỉ còn lả sự hiện diện của ác thần tu la nơi địa ngục, đám thái y cùng quỳ xuống dập đầu: “Điện hạ xin bớt giận, chúng nô tài sẽ cố gắng hết sức, đảm bảo ko để cô nương xảy ra chuyện…”

Đám người lại một lần nữa tất bật, nhưng dường như tình hình vẫn ko khả quan lên được chút nào, đích thân Thương Hiên ngồi trong phòng cánh chừng càng gây them áp lực lên bọn họ, trời đã tối, mặt trăng đã nhú, gần qua một ngày, Vũ Đồng v ẫn k o có dấu hiệu suy suyển.

Một thái y trẻ quyết định hội ý với Thương Hiên, thai nhi to so với nàng, thể chất lại quá yếu, chỉ có thể giữ lại một trong hai.

Vũ Đồng nghe đến liền gào lên, khóc thút thít: “Ko…giữ lấy đứa bé…giữ lấy nó!”

Thương Hiên vôi vàng bước lại gần, mặc kệ máu me tanh tưởi, mặc kệ cái dơ bẩn cấm kỵ của nữ tử, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán này, dịu giọng: “Được…ta sẽ cố gắng, nàng yên tâm…yên tâm nhé!”

-Thương Hiên, nếu hài tử mất đi, ta cũng ko muốn sống nữa!

- Được…đừng lo lắng, tin tưởng ta!

Lúc này, dường như có nguồn sức mạnh từ đâu ban phát, Vũ Đồng nhổm dậy, tận lực nắm chặt tay Thương Hiên, gồng hết sức bình sinh.

Mấy bà mụ xung quanh thấy vậy, lại bắt đầu khẩn trương, những tiếng hít thở vang lên, những tiếng la hét liên tiếp theo nhau đến.

“Oa…oa…”

Nửa đêm, tiếng khóc vang lên đánh thức tất cả mọi con người đang mê ngủ, biệt viện phía đông nam vẫn sáng rực đèn.

“Sinh rồi…sinh rồi, là một tiểu điện hạ…tiểu điện hạ đó nha!”

Một bà mụ ôm lấy đửa bé, vui mừng reo lên làm cả phòng thở phào nhẹ nhõm. Chợi tiếng Hoa Nhi vang lên bén ngót: “Nương nương…nương nương đừng làm nô tỳ sợ…”

Gương mặt Vũ Đồng tím tái, hơi thở mỗi lúc một mỏng manh, máu vẫn ko ngừng chảy.

Lan chợtngưng trọng thần sắc: “Vẫn còn, vẫn còn một đứa nữa…”

Là thai đôi!

Các bà mụ tái mặt, lại tất bật, càng lo lắng hơn, làm sao, làm sao nữ tử này an toàn hạ sinh đứa bé tiếp theo đây.

Nhưng Vũ Đồng vẫn rất kiên trì, nàng thều thào ko ra hơi: “Còn một đứa nữa, giúp ta…giúp ta…!”

Lại một cảnh kinh hãi hiện lên trong phòng, lúc này Thương Hiên đã ko còn giữ được bình tĩnh, hắn hét lên bao nhiêu lần, cũng chỉ một câu: “Các ngươi…ko còn cách nào sao? Ko còn cách nào sao?”

Còn một cách nhưng Thái tử ko đồng ý, hỏi sao bọn họ ko dám, đúng là cách này rất mạo hiểm, việc mổ bụng lấy đứa bé có thể sẽ gây ra cái chết cho người mẹ.

Trời về sáng, bọn họ cả một đêm ko ngủ. Một tiếng h ét xé tâm gan vang lên, phỏng chừng là sức lực cuối cùng của nàng.

“oa…oa”

Hài tử còn lại đã an toàn chào đời!

“Là tiểu công chúa…tiểu công chúa!”

Nhưng hắn đã ko còn quan tâm hài tử thế nào nữa rồi, chỉ nhào qua bên giường ôm lấy Vũ Đồng, nhỏ giọng hỏi: “Nàng có sao ko? Hài tử đã sinh…đã sinh rồi!”

Dường như ko còn sức lực, nàng mấp máy môi, ko ra tiếng.

Thương Hiên chợt cảm thấy hoảng sợ, vội run rẩy lần mò mạch tượng của nàng, sững người, lắp bắp ko nói nên lời.

Phía dưới giường, máu chảy ko ngừng, ko sao ngăn được, cứ như thể rút hết máu từ trên cơ thể nàng ra. Hoa Nhi nghẹo ngào nhào đến, nức nở: “Nương Nương…nương nương…đừng bỏ Hoa Nhi, nương nương, còn tiểu điện hạ, tiểu công chúa nữa đây, người xem, chúng rất xinh đẹp…mở mắt ra nhìn chúng đi nương nương….”

Lan chỉ khẽ lắc đầu, ôm lấy hai đứa bé, để gần Vũ Đồng, trầm giọng: “Vũ Đồng…ngươi đừng ác độc thế, nhẫn tâm rời bỏ hài tử mình dứt ruột sinh ra sao?”

Đôi mắt nhắm n ghiền r un run mở ra, đồng t ử trong suốt mà mờ mịt, nàng chỉ có thể nhép miệng: “Hài tử…hài tử…”

-Đây, chúng rất xinh đẹp, là thai long phượng đấy! Thương Hiên khản đặc giọng.

Nàng nghe thấy, nắm chặt tay Thương Hiên, trong khi đó, tay h ắn v ẫn cố gắng truyền nội khí cho nàng

-Thương Hiên, ta có một yêu cầu, cả đời này ta chỉ cầu ngươi một lần duy nhất, và có lẽ là lần cuối cùng!

-Ko, ko phải lần cuối cùng, nàng nói đi, bao nhiêu yêu cầu cũng được, ko phải là lần cuối cùng mà…!

Vũ Đồng mỉm cười, muốn vươn tay ra, nhưng sức lực đã tận, chỉ còn thều thào trong hơi thở: “Mong ngươi, hãy để cho Lan mang hài tử về Dục Hỏa Quốc, đây là con của hắn, ta muốn chúng có thể phụ tử đoàn tụ…”

-Được, ta đồng ý, sẽ cho người hộ giá Lan cô nương và hài tử trở về Dục Hỏa Quốc an toàn.

Nghe vậy, Vũ Đồng gật gật đầu, đưa mắt nhìn qua Hoa Nhi, nàng ấy v ội vàng phủ phục xuống, nước mắt lại chảy dài, đôi mắt sưng húp vì khóc cả một đêm: “Nương nương…!”

-Hoa Nhi đã theo ta từ ngày đầu khi ta đến nơi này, ta mang ơn ngươi rất nhiều, thật tình đến n gày hôm nay, cũng ko biết phải làm sao báo đáp, ngươi chịu khổ hình cho ta bao lần, lại vì ta từ bỏ mọi thứ đến nơi xa xôi này, ta có lỗi với ngươi!

-Ko, Hoa Nhi cam tâm tình nguyện, được ở bên nương nương là phúc phần của Hoa Nhi…

-Ta đi, ngoài hài tử, điều lo lắng nhất là ngươi…!

-Nương nương, Hoa Nhi rất tốt, da thịt dày, ko thể tổn hại đâu, Hoa Nhi sẽ chăm sóc cho nương nương cùng điện hạ và công chúa!

Vũ Đồng lắc đầu, quay sang nắm tay Thương Hiên: “Thương Hiên, nếu ta ko còn, ngươi g