
chắc ngươi không nhận ra rồi, đây là biểu ca ngươi, là cháu trai của hai vị mẫu thân của ngươi. Ta cảm thấy trong nhà có lẽ ngươi thích hợp nói chuyện với hắn nhất, nên ngươi cứ nghe lời cha mà gọi hắn là biểu ca đi, đừng làm cho hai mẹ của ngươi nghĩ rằng chúng ta lãnh đạm với thân thích của bọn họ”
Thu Địch Phỉ nghe xong thì không có nói gì.
Gọi thân thiết vậy sao? đừng nói là quan hệ rối rắm với hai mẹ kế mà nàng với hắn cũng có liên quan gì đâu?
Nếu gọi biểu ca thì phải để ba vị tỷ muội của nàng gọi a, bởi vì thừa tướng đương triều Uông Uyên dưới gối chỉ có một cháu trai, nàng nhớ không lầm thì hình như gọi là Uông Tử Lâm. Bâu giờ bắt nàng gọi hắn là biểu ca, thật đúng là ba con xa tới bắn đại bác ba ngày cũng không tới nha.
Nghe nói Uông Tử Lâm từ nhỏ đã tướng mạo xuất chúng, lớn lên còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân nhưng Uông Tử Lâm ngoài tướng mạo xuất chúng còn là thông minh lanh lợi đáng yêu, nên được ca ngợi là thần đồng.
Tiếc rằng người ưu tú luôn bị lão thiên gia ghen tỵ.
Nghe nói năm Uông Tử Lâm được năm tuổi đột nhiên bị bệnh nặng, sốt cao mê man, cả người nóng hừng hực như một lò lửa. Thừa tướng phí hết tâm sức, tốn hao nhiều tiền của mới cứu được một mạng của hắn nhưng tiếc là từ đó hắn trở nên ngây ngốc.
Uông Tử Lâm trải qua cơn bạo bịnh, trí tuệ cũng vĩnh viễn dừng lại ở một đứa trẻ năm tuổi.
Nói thẳng ra thì hắn là một kẻ ngốc.
Một nam nhân hai mươi tuổi nhưng trí tuệ chỉ của một đứa trẻ năm tuổi, ngây ngô ngu ngốc.
Những lời của Thu Vạn Niên có thể hiểu là: con gái, ngươi với cháu trai với cùng nhau là thích hợp nhất a. Hắn ngốc thì có sao, ngươi cũng khác gì đâu, cho nên hai người ngốc chơi cùng nhau là đúng rồi.
Thu Địch Phỉ thật cảm ơn cha nàng đã coi trọng nàng, giao cho nàng một nhiệm vụ đặc biệt như vậy.
Ngẫm lại thật đúng là người nhiệt tình.
Thu lão đầu, ngươi cho rằng tam nữ nhi của ngươi là kẻ ngu đúng không? được, ta sẽ ngốc tới cùng cho ngươi xem.
Thu Địch Phỉ nghĩ lại thì thấy có điểm kỳ lạ.
Uông Tử Lâm này rõ ràng là cháu trai của hai mẹ kế nàng, mà hai nàng thấy hắn ngây ngô như đứa trẻ lên năm thì đối xử lạnh nhạt, vì sao một người dượng không huyết thống như cha nàng lại ân cần với hắn như thế?
Chẳng lẽ Uông Tử Lâm là con riêng của cha nàng.
Không, Uông Tử Lâm và cha nàng nhìn đâu có giống nhau, nàng là đứa con do hắn phản bội vợ sinh ra còn không giống hắn nữa là. Cho nên dứt khoát là không phải.
Suy nghĩ miên man, nháy mắt Thu Địch Phỉ đã bị những ý nghĩ ngổn ngang của mình làm cho choáng váng. Nàng quyết định không thèm nghĩ gì nữa. Cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt.
Thực ra cuộc đời của nàng còn ngăn hơn người khác, cho nên nàng còn có thể vô liên sỉ cũng được.
Thu Địch Phỉ lại trưng ra chiêu bài cười ngây ngô, đưa tay gắp một khối thịt bò đặt trong chén Uông Tử Lâm, còn ôn nhu nói “ mau ăn đi, sau khi ăn xong hai chúng ta đến hậu sơn chơi”
Uông Tử Lâm đáp trả cho Thu Địch Phỉ ánh mắt so với nước còn thuần khiết hơn, nụ cười so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn, hưng phấn nói “ ân, ngươi là người tốt nhất ở đây, chịu chơi với ta. Không được gạt người, ai gạt người thì là con heo”
Mọi người trong bàn, bất kể là ba hoàng tử tôn quý hay ba tiểu thư xinh đẹp của Thu gia hoặc là gia chủ Thu lão đầu và hai bà vợ đều bị màn đối thoại ngây thơ của đôi nam nữ trước mắt mà choáng váng suýt chút nữa là hôn mê.
Lúc ăn cơm còn có thể thưởng thức hai kẻ ngu nói chuyện, thật là cảnh đẹp ý vui tới mức muốn thét lên nha.
Ai nói cổ đại không có sấm sét chứ?
Bữa cơm này, suýt chút nữa là bị sét đánh chết rồi…
Ăn cơm trưa xong, Thu Địch Phỉ mang Uông Tử Lâm đi về phóa hậu viện.
Thu Vạn Niên nhìn nữ nhi vô tri mang theo đại chất tử thiên chân vô tà vui vẻ sánh đôi đi về phía hậu viện, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào.
Ah! Thật sự là một đôi bích nhân ah! Một đôi uyên ương do trời đất tạo nên a.
Thu Vạn Niên quay đầu nhìn hai bà mẹ kế của Thu Địch Phỉ một ánh mắt như đúng rồi. Thu hồi ánh mắt, cả ba người đều nở nụ cười quỷ dị.
=========
Thu Địch Phỉ đưa Uông Tử Lâm đến một hành lang vắng vẻ ở hậu viện thì cũng dở bỏ vẻ mặt khờ ngốc ngụy trang, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi dựa vào lan can ngồi xuống.
Thu Địch Phỉ sau khi ngồi xuống, thấy Uông Tử Lâm vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình, không nhúc nhích, chỉ nghiêng khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt mở to nhìn nàng.
Thu Địch Phỉ trong lòng cảm khái nói: tiểu tử này, một đống tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ được như thế, thậm chí còn rất khả ái ah.
Thu Địch Phỉ vỗ vỗ ghế đá bên cạnh nói với Uông Tử Lâm “ đừng có ngây ngốc đứng đó, ngồi đi”
Uông Tử Lâm nghe lời nàng ngồi xuống, sau đó vẫn nghiêng đầu, hai mắt mở to sáng rỡ nhìn chằm chằm Thu Địch Phỉ.
Dù tâm trí chỉ có năm tuổi nhưng dù thế nào hắn cũng là một nam nhân hai mươi tuổi, Thu Địch Phỉ sao có thể để cho một nam nhân hai mươi tuổi cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, thực sự rất không được tự nhiên.
Thu Địch Phỉ hắng giọng một cái, hỏi Uông Tử Lâm “ngươi nhìn gì đó? Mặt ta bị dơ sao?”
Uông Tử Lâm vẻ mặt hồn nhiên, không biết nên nói thế nào,