
Ái sáng trong như đôi mắt của chú thỏ nhỏ, mái để lệch về bên trái, trong sách nói người như vậy đa phần đều thiên về tình
cảm, còn cô, cô ghét nhất là bị thứ gì đó che trước mắt ngăn cản tầm
nhìn, tóc cũng buộc rất gọn gàng, lộ ra chiếc gáy rất cao, haiz, làm
việc không suy tính đến hậu quả, ưa đấm đá. Bất chợt cô không biết nên
nói gì.
Hai cô gái đeo cặp sách trên vai, nắm tay đi trong biển
người, đi trong tiếng ồn ào của ô tô, cuối cùng cũng bị hòa tan trong
sóng người đông đúc.
Rất nhiều năm sau, khi Tô Ái Ái đã biết vì công
việc mà liều mạng, vì sinh tồn mà gắng gượng, Thạch Liệt Tình vẫn nhắc
lại cuộc đối thoại hôm nay,cô chỉ vuốt vuốt tóc,cười nhẹ nhàng.
Con người ta sống vui vẻ vì biết làm cho người khác vui vẻ, cô đã nói điều này khi nào nhỉ? Lại…khi nào thì đã quên mất nó rồi?
Có lẽ Thạch Liệt Tình quá hung dữ, nam sinh kia từ đó về sau khi nhìn thấy Tô Ái Ái đều đi đường vòng. Mấy ngày sau, Tô Ái Ái đã trở lại bình
thường, cô cũng biết chuyện của mình chỉ là một chuyện nhỏ trong cuộc
sống cấp ba bộn bề mà thôi. Tuy cô vẫn giữ thói quen lưu ý đến người ta
nhưng Tô Ái Ái không còn suy nghĩ quá nhiều đến Phương Ca nữa, kì thi
tốt nghiệp cũng khiến cô bận bịu hơn nhiều.
Nhưng Tô Ái Ái lại không
thể ngờ được, cuộc sống có lúc chính là một vòng tròn lớn, đã định trước có rất nhiều chuyện sẽ quay lại về chính điểm bắt đầu của nó.
Với
học sinh lớp 12 mà nói họ không có kì nghỉ đông, đến ngay cả việc trực
nhật lớp cũng vẫn tiến hành như bình thường, ngày hôm đó đến phiên bàn
của Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình đến sớm dọn tuyết trên sân thượng.
Lúc đến lớp,cửa sắt cầu thang trên sân thượng đã mở, Tô Ái Ái khó hiểu kéo
Thạch Liệt Tình qua xem, sớm như vậy đã có người đứng trên sân thượng
rồi sao?
Thân ảnh của người mặc áo bành-tô màu vàng cháy kia khiến
trái tim Tô Ái Ái run rẩy, trong không gian đó có tiếng hét to của một
nữ sinh: “Tớ mặc kệ, bây giờ các cậu đều được phân vào lớp ba rồi, tớ…”
Tiếng cuối cùng bị gió thổi át đi, sau cùng biến thành tiếng nức nở…
Thạch Liệt Tình nhíu mày, hai người nấp sau cửa, ngoái đầu nhìn ra bên ngoài…
Từ góc độ này có thể nhìn rất rõ, Phương Ca đang đứng quay lưng vào họ,
bên cạnh là Hứa Viễn Hạo và một cô nữ sinh mặc áo lông màu đỏ thẫm, mặt
bị chiếc mũ liền áo che mất, bất chợt có cơn gió thổi tới làm chiếc mũ
tung ra, Tô Ái Ái ngay lập tức đã nhận ra, là Tống Tiểu Kiều.
Có vẻ
như Tống Tiểu Kiều vẫn đang nói gì đó, Hứa Viễn Hạo thấp giọng khuyên
nhủ, còn Phương Ca tay vẫn cắm trong túi quần, lưng rất thẳng, không nói năng gì.
Sau cùng, một câu nói của Tống Tiểu Kiều cao vút: “Nếu cậu không thích tớ, tớ sẽ nhảy từ đây xuống!”
Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái nhìn nhau.
Lúc này Phương Ca mới mở miệng, từng bước tiến lên phía trước: “Xuống dưới
nói chuyện, cậu đừng như vậy!” Tay đã muốn dắt Tống Tiểu Kiều đi.
Tống Tiểu Kiều vẫn cứ gan lì đứng đó, quệt miệng, chờ anh tới kéo.
Nhưng đúng lúc đó Hứa Viễn Hạo gạt tay Phương Ca ra, hét lên với Tống Tiểu
Kiều: “Cậu nhảy xuống đi, có giỏi thì nhảy xuống ngay đi!”
Sau cùng, cậu ta sống chết kéo tay Tống Tiểu Kiều, chỉ vào lan can, nói: “Nhảy đi, nhảy xuống ngay đi!”
Lúc này ngược lại Tống Tiểu Kiều lại òa khóc, ngồi rạp xuống, tay kia túm chặt tay Phương Ca không buông.
Thạch Liệt Tình kéo tay Tô Ái Ái, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!” Hai người yên
lặng đi xuống dưới, trên sân thượng kia vọng xuống tiếng nức nở, tuổi
trẻ cũng chầm chậm bị bỏ lại nơi đó…
Lúc tan học, Tô Ái Ái đứng cạnh
cửa sổ trên lớp, bên dưới sân trường Tống Tiểu Kiều và Phương Ca dắt xe
đi qua, mặt Tống Tiểu Kiều đỏ rực, lúc cô ta nói chuyện vẻ mặt đầy hứng
khởi, chẳng có tí cảm giác nào là của người muốn đi tìm chết cả.
Lý
Manh Manh chỉ chỉ chiếc xe địa hình của Phương Ca, hỏi Tô Ái Ái: “Ái Ái, cậu biết vì sao con trai bây giờ đều thích đi loại xe chỉ có một yên
thế nào không?”
Tô Ái Ái hỏi: “Vì sao?”
Lý Manh Manh nói với vẻ
đương nhiên: “Bởi vì, vốn là yên sau để chở người yêu, nhưng bây giờ lại không có, cho nên người yêu chỉ có thể ngồi ở khung xe bên trên, ôm vào ngực đó!” Rồi cười phá lên.
Nếu như là bình thường nhất định Tô Ái
Ái sẽ cười vui vẻ, nhưng lúc này nhìn thấy hình ảnh Phương Ca và Tống
Tiểu Kiều gần sát vào nhau thế kia lại không thể cười nổi.
Chuyện của Tống Tiểu Kiều khiến ấn tượng của cô với cô ta thay đổi rất nhiều, cô
thực sự không thể hiểu nổi tại sao lại có người đem sinh mệnh của mình
ra để cưỡng ép tình cảm, vì sao những chuyện như vậy lại có thể xảy ra
với những nữ sinh mới có mười tám tuổi như các cô, nếu như cô lớn hơn
một chút nữa, cô nhất định sẽ nói với nữ sinh kia: “Tình yêu là thứ
không nên hèn mọn lấy sinh mệnh để đánh đổi, đòi sống đòi chết để giữ
lại một người con trai là một cách ngu xuẩn, chi bằng hãy buông tha cho
anh ta, buông tha cho chính mình!” Nhưng lúc này, cô chỉ có thẻ lặng im
nhìn bóng lưng an tĩnh của cậu thiếu niên kia, trong lòng lại một lần
nữa khổ sở vì anh.
Liệt Tình, có lẽ chúng ta may mắn hơn so với rất
nhiều người khác, không cần đợi đến ba bốn