Old school Swatch Watches
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326955

Bình chọn: 8.5.00/10/695 lượt.

à Âu Dương và A Đan, xem ai còn dám liều

mạng với cô!

Đột nhiên có một cánh tay đưa ra, cướp lấy cốc rượu.

Tô Ái Ái quay đầu, đúng là khuôn mặt tươi cười của Phương Ca.

Phương Ca đón lấy cốc bia, nghiêng mặt trêu chọc Hạo Tử: “Được rồi, muốn uống thì cứ tìm anh em mà uống, đừng bắt nạt con gái!”

Hạo tử gõ lên cốc bia, cái miệng trước giờ đều không biết suy nghĩ: “Tớ nói hai cậu học cùng một trường cho nên quan hệ tất nhiên sẽ tốt hơn so với những người khác, còn đỡ bia cho nhau nữa, được, tính cho cậu nhé, thêm một cốc nữa cho cậu, hai người tính cho một người…”

Hạo tử lảo đảo nói, chân nam đá chân chiêu đi tới.

Nhưng Tô Ái Ái lại cảm thấy ngại ngùng, ở sau lưng lén lút kéo tay áo Phương Ca, ý là: bỏ đi, để tự tớ uống.

Phương Ca đổi cốc bia sang tay kia, tay kia vẫy vẫy phía sau lưng, tự mình uống hết.

Tô Ái Ái nhìn bóng lưng đang đứng của Phương Ca, cậu thiếu niên này vẫn

đang trong tuổi dậy thì, vóc người cao ráo, bờ vai thon gầy, vẫn còn một vài điểm giống với khi còn là học sinh cấp ba, chưa từng thay đổi.

Haiz, nếu là Liệt Tình, anh cũng sẽ không chối từ mà đỡ bia cho cô ấy… mặc dù là Liệt Tình không cần có người đỡ bia hộ cô nàng.

Cuối cùng cũng tan tiệc, Lý Manh Manh đi toilet, Hạo Tử ngồi cạnh Tô Ái Ái

trêu chọc cô: “Bạn học Ái Ái, hãy nói cho tại hạ biết gần đây cô nương

yêu đương đến đây rồi?”

Tô Ái Ái cảm

thấy thật đau đầu, nếu tên Hạo tử lắm mồm này đã biết được thì cũng đồng nghĩa với mọi người trong lớp đều biết hết rồi, phản ứng đầu tiên của

cô chính là lườm Phương Ca, Phương Ca lắc đầu cười: “Không phải tớ nói

mà!”

Hạo tử hùa theo: “Không phải là

Tiểu Phương nói đâu, là Thạch đầu chat với tớ lúc online đấy.” lại vờ

vịt thở dài: “Haiz, loại người già này và người ôm quãng đời cô độc còn

lại như tớ lại không phải là cùng một bè phái, không có tiếng nói

chung!”

Phương Ca phụt cười: “Cậu cô

độc? Cô độc đến mức tháng nào cũng tốn bao nhiêu tiền nạp thẻ điện thoại để nhắn tin? Rồi gọi điện thì máy cứ bận hoài? QQ thì lúc nào cũng

online?”

Hạo tử lắc đầu, còn thiếu

mỗi nước làm cho cái quạt nan trong tay cũng lắc theo: “Cậu không hiểu,

độc thân chính là một mình ngồi ăn vằn thắn trong canteen.”

Tô Ái Ái tức giận: “Thì yêu đương chính là hai người ngồi ăn vằn thắn

trong canteen!” cuối cùng nhãn cầu chuyển động, nghĩ đến bài hát “Ăn vằn thắn” được hát bằng giọng địa phương vùng Nam Kinh của người nào đó,

lớn tiếng hỏi: “Quan khách, À, có cần dầu cay hay không?” (Câu này là

bạn ấy nói bằng giọng địa phương Nam Kinh nên hơi buồn cười.)

Bỗng nhiên hạo tử và Phương Ca cười đến mức ngửa cả người ra phía sau,

Phương Ca nheo đôi mắt to của mình lại, đưa tay ra xoa đầu Tô Ái Ái.

Tô Ái Ái cười đến ngây ngô, bàn tay của Phương Ca đang ở trên mái tóc, ấm

áp như ánh mặt trời mùa xuân chiếu lên đỉnh đầu, khe khẽ, có sự ấm áp

mềm mại, không mang theo bất cứ tạp chất nào, nhưng lại khiến lòng cô

bất chợt dịu đi rất nhiều.

Cô há

miệng cười to, chậm rãi cúp mắt xuống, có một vài người ngoài mặt thì là bạn bè, hành động cũng như một người bạn, nói chuyện với nhau cũng như

bạn thân, hi hả, có thể nói đùa thoải mái, nhưng trong lòng mãi mãi

không cách nào coi người ta như một người bạn thực sự của mình. So với

người yêu thì thiếu đi một phần thân mật tự nhiên, nhưng sơ với bạn bè

thì lại thừa ra một phần mong nhớ không thể dứt bỏ, xa như vậy, rồi lại

gần như vậy.

Hạo tử quả nhiên là người lắm mồm, trên đường về nhà, Lý Manh Manh hỏi: “Ái Ái, có phải cậu có bạn trai rồi không?”

Trong lòng Tô Ái Ái mắng mỏ hạo tử hàng nghìn lần, suy nghĩ một chút rồi mới

mở miệng: “Ừm..” Câu hỏi của Lý Manh Manh chính là câu hỏi có/không,

nhưng đáp án cô ấy muốn nghe nhất định không chỉ đơn giản là “có” hoặc

“không” như vậy, cô chỉ có thể thành thật khai báo: “Là bạn đại học… Hơn mình một tuổi, ờ, học khoa tự động…” lại có chút xấu hổ, nói thêm một

câu nữa: “Haiz, mới yêu nhau thôi, còn sau này thế nào thì không biết!”

Những thiếu nam thiếu nữ khi đó lúc đầu đều luôn nói như vậy, rõ ràng là

trong lòng thì rất để ý nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Ai biết được? Có thể lâu dài không?” “Ai bảo sau này tớ và anh ấy (cô ấy) sẽ ở bên nhau

nào?”

Ha, có một thời kỳ có thể mạnh miệng nói ra như vậy, đúng là thật buồn cười!

Lý Manh Manh chỗ hiểu chỗ không chỉ biết gật đầu, chỉ chỉ vào quán trà sữa: “Có uống trà sữa không? Vị gì?”

Điện thoại di động trong túi Tô Ái Ái rung lên, cô lấy ra rồi liếc nhìn, là Âu Dương gọi tới.

Thực ra, Tô Ái Ái đang giận, kỳ nghỉ đã qua được một nửa rồi, cô đã gửi mấy

tin nhắn rồi mà Âu Dương vẫn chưa trả lời, cố lấy dũng khí gọi điện cho

anh không ngờ lại được thông báo là ngoài vùng phủ sóng, làm cô tức

chết, tên Âu dương này cứ nói cái gì mà cô không gọi cho anh, rồi thì

anh sẽ gọi tới cho cô, đúng là nói xạo!

Điện thoại di động đã rung nửa ngày mà vẫn chưa dứt, Tô Ái Ái nhận điện,

muốn giọng nói mình phải thật lãnh đạm, thật nghiêm trọng thì mới có thể rằn mặt đối phương được.

Kết quả, ở

đầu bên kia, anh chỉ cười khẽ rồi kéo dài tiếng “Alo” ra một chú