
n hôn lên cổ anh.
Nhưng đáng chết là, động tác ngây ngô của cô khiến anh càng thêm hăng hái, không khống chế được nữa , anh cúi người tiến lên, một lần đụng đến chỗ sâu nhất của cô.
Hạ Tử Ca kiều mị cầu xin anh, nhưng cô muốn động tác của anh kịch liệt hơn nữa, giọng nói uyển chuyển mềm mại kích thích thú tính của anh.
Tiếng thở dốc của đàn ông hoà lẫn với tiếng rên rỉ của đàn bà ở trong phòng dây dưa. Cuối cùng cũng đến đỉnh điểm, cô mệt nhọc ngất đi.
Một đêm kích tình, tinh lực dồi dào của anh khiến Tử Ca sợ, anh không biết thoả mãn hết lần này đến lần khác muốn cô, dường như muốn đem cô ăn vào bụng mới cam tâm, hạ thân nóng rực đau nhức khiến cô biết anh đòi hỏi mình nhiều cỡ nào.
Mộ Diễn nhận được điện thoại, Hạ Tử Ca vẫn còn ở ngủ say, anh cầm điện thoại di động đứng ở bên cửa sổ nghe thuộc hạ hồi báo.
Hạ Tử Ca, là thiên kim tiểu thư của Hạ gia. Hai năm trước, bởi vì án kiện hối lộ, toàn bộ tài sản của Hạ gia liền đổi chủ, Chung Nham đón lấy tất cả, từ đó tài sản thuộc về tay hắn.
Chủ tịch Hạ Xương nguyên vì tội danh hối lộ nên phải ngồi tù.
Rất hiển nhiên, đây là có người ở sau lưng hành động. Trên thương trường tấm màn đen đếm không xuể, nếu như không phải là Hạ Xương Nguyên đắc tội với ai, sẽ không bị hại đến mức thê thảm như vậy.
Trên giường cô gái cực kỳ mệt mỏi, ngủ rất sâu, khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hônhf, phơi bày ra bên ngoài là bờ vai với những vết bầm tím, kết quả của đêm kích tình hôm qua.
Mộ Diễn ánh mắt hơi nheo lại, khó có người phụ nữ nào có thể khiến anh mất khống chế. Ngón tay cẩn thận sờ má cô, Hạ Tử Ca ưm một tiếng, gương mặt hướng về lòng bàn tay của hắn cọ cọ tiếp tục ngủ.
Anh bật cười, cô gái nhỏ nhưng lại hấp dẫn đến như vậy, thỉnh thoảng còn có thể đưa ra móng nhọn.
Vén rèm cửa sổ ra, từ nơi này nhìn, ánh đèn lấp lánh, thành phố buổi đêm thật là đẹp. Lòng người cũng mềm mại theo.
Cái bật lửa "Đinh" một tiếng ở trong đêm xẹt qua một tia ánh sáng, hít sâu một cái, Mộ Diễn ngồi trên ghế sa lon, cả người bảo phủ bởi khói mù, mông lung, thần sắc của anh lạnh nhạt bởi vì thế càng thêm lạnh như băng.
Đến bao lâu, anh chưa từng bị mê hoặc bởi mộ cô gái. Anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, nghĩ muốn dạng đàn bà nào mà không có, mà bên cạnh anh quả thật cũng không thiếu bạn gái.
Vòng khói phun ra đang lúc nuốt vào, ánh mắt của anh đặt ở cô gái đang nằm trên giường, có lẽ, chỉ là bởi vì vẻ mặt có điểm tương tự.
Hơn nữa. . . . . .
Chung Nham sao?
Ánh mắt liếc về phía cô gái trên giường, Mộ Diễn khóe miệng lần nữa nhếch lên.
Thật thú vị!
"Ưm . . . . ."
Nếu như không phải là cái bụng thầm thì kháng nghị, Cô thật còn muốn tiếp tục ngủ nữa, nhúc nhích một cái toàn thân liền đau nhức , Hạ Tử Ca cau mày khẽ nguyền rủa.
Người đàn ông kia, có thể nói là dã thú, nhìn trên người loang lổ những vết tím bầm, Hạ Tử Ca lần nữa đỏ mặt, cô nhớ tới mình ở phía dưới anh khóc lóc cầu xin anh muốn cô. Vừa nghĩ tới đêm qua, cô xấu hổ muốn đào cái hố chôn mình.
Bị người khác chiếm hết tiện nghi, mất đi sự trong trắng đáng lẽ ra phải khóc chứ? Nhưng kỳ quái là, Hạ Tử Ca lại có cảm giác dễ chịu, loại tâm tình này rất kỳ diệu.
Dù sao cô sớm muộn cũng sẽ bị mất đi sự trong trắng đó, nhưng dù sao cô vẫn may mắn vì mất nó trong tay người mình chọn. Trừ thân thể bị chà đạp dã man, thì tối qua trí nhớ của cô cũng không phải là quá kém, người đàn ông kia dùng đủ thủ đoạn để tán tỉnh cô.
Bên cạnh giường ngủ đã trống không, anh đã đi rồi. Không biết, qua một đêm này trị giá bao nhiêu tiền?
Chơi thì cũng đã chơi đủ rồi, nhưng Hạ Tử Ca lại muốn biến thành cô chơi đùa anh, có thể trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.
Ngồi ở trên giường quét mắt một lần nhìn qua cả gian phòng, đây là khách sạn sang trọng nhất thành phố, phí một đêm hơn mười vạn.
Tắm rửa một chút, nhìn trên mặt đất quần áo bị xé hư, Hạ Tử Ca than thở, người đàn ông và cầm thú thật giống nhau.
Tiện tay lấy khăn tắm đắp lên người, bộ quần áo kia tất nhiên không thể mặc, gọi điện thoại để nhân viên đem một bộ quần áo tới, trước khi cúp điện thoại Hạ Tử Ca dặn dò nhớ mang theo sổ sách để thanh toán chi phí.
Có thể đây là một căn phòng rất tốt, nhưng với cô lại khác.
Cúp điện thoại còn không đến hai giây, tiếng chuông reo lên. Hạ Tử Ca thầm nghĩ, sao có thể nhanh như vậy. Nhận điện thoại nghe một câu, Hạ Tử Ca trầm mặc.
Điện thoại là như vậy.
"Cô có khoẻ không, xin hỏi có phải phòng 52 tầng vip không?"
"Phải"
"Vâng, phòng cô đang ở đã được thanh toán đầy đủ, 12 giờ trưa sẽ trả phòng"
". . . . . ."
"Thưa cô, quần áo của cô cần thanh toán bằng tiền mặt trước, tổng cộng ba nghìn hai trăm tám mươi nguyên. Hiện tại cô có cần tôi đem lên cho cô xem không?"
Gì kia? Mấy người tại sao không đi ăn cướp đi? Ba nghìn hai trăm tám mươi nguyên! ! !
". . . . . . Không cần." Vô cùng bình tĩnh sau khi trả lời, vô cùng bình tĩnh cúp điện thoại.
Hạ Tử Ca bình tĩnh sau một giây , dựa vào! Cô như bị điện giật đứng ở trên giường, chống nạnh trợn mắt nhìn một lát. Sau đó, lại như đưa đám đem điện thoại cất đi.
Cả đời cô chẳng