Mạnh Mẽ Khi Yêu

Mạnh Mẽ Khi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322565

Bình chọn: 9.00/10/256 lượt.

ay cô Hướng, nũng nịu thanh

minh. Đứng trước cô giáo, dường như cô lại quay trở về là cô thiếu nữ vô lo vô

nghĩ ngày nào.

“Dạo này con thế nào? Nghe nói con mở một lớp trông trẻ à?”, cô Hướng âu yếm

hỏi cô.

“Vâng, ở ngay tầng một khu tập thể chỗ con.”

“Con trông lũ trẻ chắc không có khó khăn gì chứ?” Thẩm Tĩnh cười hồn nhiên đáp

lời: “Không sao đâu cô ạ, thực ra tụi nhỏ rất dễ thương, chỉ cần nhẫn nại một

chút, một khi đã chiếm được sự tin tưởng của chúng thì bọn trẻ sẽ rất nghe

lời”.

“Vậy thì tốt”, cô Hướng vỗ lên mu bàn tay Thẩm Tĩnh, “Ôi, còn nhớ hồi đó so với

các bạn, con cứ như một đứa trẻ, không ngờ bây giờ lại tự mở một nhà trẻ, chăm

sóc và dạy dỗ những đứa trẻ giúp bố mẹ chúng”.

“Con đã trưởng thành rồi mà”, Thẩm Tĩnh khẽ mỉm cười.

“Đúng thế, con đã trưởng thành rồi”, cô Hướng ngẩng đầu, ánh mắt nhuốm vẻ suy

tư, “Con đã thay đổi rất nhiều, điềm đạm chững chạc hơn, đúng là hợp với cái

tên Thẩm Tĩnh’ lắm”.

“Không uổng công bố mẹ đặt cho con cái tên này phải không cô?”, Thẩm Tĩnh nháy

mắt, ôm lấy cánh tay cô Hướng. Hai người bước đi chậm rãi trong vườn trường

dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

Hoàng hôn ngày càng đỏ thắm, tiếng chuông tan học sớm đã vang lên, sân trường

chỉ còn vài ba nhóm học sinh chậm trễ, lưng đeo cặp sách, đang vội lao ra khỏi

cổng trường đã nhốt chúng cả một ngày dài.

Thẩm Tĩnh nhìn bọn trẻ, trong lòng chợt dấy lên một nỗi u buồn.

Lúc này bọn trẻ vội vã rời đi như thế, đâu biết rằng sau này muốn lưu lại nơi

đây thêm một giây một phút cũng không được? Tuổi thanh xuân đã qua thì không

bao giờ trở lại!

“Phải rồi, con có bạn trai chưa?”, cô Hướng đột nhiên hỏi.

Thẩm Tĩnh sững lại, lắc đầu.

“Sao không tìm lấy một người bạn trai?”, cô Hướng nhíu mày, “Con đã ba mươi

tuổi, cũng đến lúc kết hôn rồi”.

Lại thế nữa. Thẩm Tĩnh than thầm. Tại sao bậc trưởng bối nào nhìn thấy cô cũng

thích hỏi về đề tài này?

“Không kết hôn cũng có sao đâu ạ, dù sao con sống một mình cũng rất tốt”, cô

thản nhiên so vai.

“Sao lại có thể không kết hôn chứ?” Hoàng thượng không nóng ruột, nhưng thái

giám đã lo sốt vó lên rồi. Cô Hướng nhìn Thẩm Tĩnh vẻ không bằng lòng: “Bây giờ

con thấy thoải mái tự do, sau này về già không có ai bên cạnh mới biết thế nào

là khổ”.

“Con còn có bạn thân nữa!”

“Bọn họ có thể ở bên con đến lúc nào? Dù sao cũng đến lúc người ta phải kết hôn

chứ?”

Thì đúng thế.

Thẩm Tĩnh thầm nghĩ. Hai người bạn thân nhất của cô, Đồng Đồng và Hiểu Mộng,

dạo này đang chìm trong lưới tình ngọt ngào, xem ra chẳng mấy mà bước vào lễ

đường.

“Cô yên tâm đi, cho dù bọn họ kết hôn rồi cũng không bỏ mặc con đâu.” Điều này

thì Thẩm Tĩnh rất có niềm tin, tình bạn của ba người không phải một sớm một chiều.

“Hơn nữa con còn có một đám trẻ dễ thương bầu bạn! Con yêu chúng nó hơn bất cứ

người đàn ông nào!”

“Nói cho cùng thì đó cũng là con của người khác! Đợi tụi nó rời khỏi nhà trẻ,

con tính sao?”

“Thì sẽ có đám nhóc khác thế chỗ mà, cũng giống như cô yêu từng lứa học sinh

chúng con, con cũng sẽ hết lòng yêu thương từng đứa trẻ đến với con.”

Cô Hướng không biết nói gì hơn, đành thở dài: “Chà, cô nói không lại con”.

Thẩm Tĩnh cười khẽ.

Cô Hướng quay đầu nhìn cô, nhíu mày lo lắng: “Thẩm Tĩnh, con nói thật với cô

đi, không lẽ con vẫn chưa quên được người con trai đó”.

“Ai ạ?”, Thẩm Tĩnh giả khờ.

“Chính là cậu bạn trai hồi đại học của con đó! Tên là gì ấy nhỉ?”, cô Hướng cố

gắng nhớ lại, “Hình như là họ Mạnh...”.

“Cô à!”, Thẩm Tĩnh cắt ngang, “Đó là chuyện quá khứ rồi”.

“Đúng là đã đi vào quá khứ rồi sao?”, cô Hướng không tin, “Thế sao đến giờ con

vẫn không chịu tìm một người bạn trai mới?”.

“Chẳng liên quan gì đến anh ta cả”, Thẩm Tĩnh giữ ngữ khí bình thản, nét mặt

không đổi, “Chỉ là con vẫn chưa gặp được chàng trai khiến con thực sự rung động

mà thôi”.

Hai người vừa đi vừa nói, dừng lại trước cửa một ngôi nhà vừa được tu sửa thành

quán cà phê, tên là Bạch Lâu. Cô Hướng bảo Thẩm Tĩnh cùng vào, gọi đồ uống

xong, liền chất vấn: “Phải như thế nào mới khiến con rung động đây? Con nói yêu

cầu cô nghe, cô sẽ giới thiệu cho con”.

“Không cần đâu, cô à”, Thẩm Tĩnh từ chối sự nhiệt tình của cô giáo, “Con không

có hứng thú với mấy vụ mai mối đâu”.

“Ai bảo là mai mối chứ? Chỉ là giới thiệu một người bạn cho con cũng không được

sao?”

“Đúng là không cần đâu cô...”

“Thẩm Tĩnh!”, cô Hướng bất ngờ cao giọng, lấy lại quyền uy của một nhà giáo.

Thẩm Tĩnh bất lực, đành phải thay đổi chiến thuật: “Thôi vậy, cô à, con thú

thật với cô, thực ra con đang xem xét có nên chính thức bắt đầu quan hệ với một

người đàn ông”.

“Thì ra con đã có đối tượng rồi à?”, cô Hướng vui vẻ vồ vập hỏi, “Là người như

thế nào? Làm việc ở đâu? Tính cách tốt chứ?”.

Một tràng tra hỏi khiến Thẩm Tĩnh hoa mắt chóng mặt, cô xốc lại tinh thần, trả lời

từng câu một.

“Anh ấy là do một người bạn thân của con giới thiệu, là tổng giám đốc của một

công ty cơ khí, tính tình hiền lành, nhân phẩm không có gì phải chê.”

“Quái lạ, sao tai lại ngứa ngứa, không phải có người đang nhớ mình chứ?”, Ngụy

Nguyên Lã


Disneyland 1972 Love the old s