
ng làm bộ ngoáy tai, cười nói.
Rõ ràng Mạnh Đình Vũ nghe thấy nhưng không có tâm trí phụ họa câu nói đùa đó,
để mặc sắc thắm hoàng hôn đang chiếm lĩnh vườn trường lấp đầy mắt anh.
Anh còn nhớ, khoảng thời gian chính thức yêu nhau, có một ngày anh đã theo cô
về thăm ngôi trường trung học mà cô vô cùng yêu quý, hôm đó cũng như ngày hôm
nay, họ cùng chìm trong ánh hoàng hôn của buổi chiều thu.
Hôm đó, vầng dương phía xa kia cũng tỏa ra tứ phía những sắc đỏ rực rỡ tựa như
máu.
Khi đó chỉ thấy đẹp, còn hôm nay, ngoài cái đẹp làm rúng động tâm hồn, cũng đã
hiểu được phần nào cảm giác sầu muộn tiếc nuối “Bảng lảng chiều hôm sầu
vô hạn” của một nhà thơ xưa. [Nguyên văn là “Tịch dương vô hạn
hảo”, đây là một câu thơ trong bài Đăng lạc du nguyên của Lý Thương Ẩn.'>
Mạnh Đình Vũ thu lại tầm mắt, lưu luyến nhìn quanh sân
trường, chợt nhận ra một tòa nhà sơn trắng ngói đỏ cách đó không xa, không khỏi
giật mình.
“Là Bạch Lâu”, anh khẽ lẩm bẩm.
“Bạch Lâu?”, Ngụy Nguyên Lãng nhíu mày hỏi lại.
“Ngày trước là chỗ ở của một nữ tu sĩ, nghe nói học sinh và giáo viên trường
Đạm Giang đều rất kính trọng bà”, Mạnh Đình Vũ giải thích. Hồi tưởng lại khung
cảnh ngày đó, cô ấy nhiệt tình giới thiệu với anh về tòa nhà này. Anh tiến lên
vài bước, nhận ra có một tấm biển được treo trước cửa tòa Bạch Lâu nằm giữa
vườn cây um tùm này. “Thì ra bây giờ đã thành một quán cà phê.”
“Tầm Căn Viên”, Ngụy Nguyên Lãng theo sát anh, đọc ba chữ khắc trên tấm biển,
“Một cái tên rất thú vị. Có muốn vào ngồi chút không?”.
“Thôi khỏi”, Mạnh Đình Vũ lắc đầu, “Chúng ta đến phòng hành chính luôn đi”.
Nói đoạn, tâm trạng anh rối bời đi trước dẫn đường, anh lướt qua bóng dáng mỹ
miều bên khung cửa sổ mà không hề hay biết.
Bọn họ tìm đến phòng hành chính, gặp một nhân viên đang cắm đầu gõ chữ trên bàn
phím máy tính, hỏi người đó liệu có thể giúp họ tra cứu thông tin của một người
bạn học thì người đó bảo thử đến Ban quản lý học sinh hỏi xem. Vậy nên hai
người đi ngược lại, trở về Ban quản lý học sinh nằm ngay sát cổng trường.
Mạnh Đình Vũ vừa đẩy cửa bước vào phòng thì đầu bên kia, hai người phụ nữ cũng
nhẹ nhàng bước ra khỏi Tầm Căn Viên.
“Xin hỏi hai anh có việc gì không?”, một nhân viên trực ban bước lại, mỉm cười
hỏi.
“Xin chào, chúng tôi muốn tìm thông tin của một người bạn học”, Mạnh Đình Vũ
lịch sự trả lời.
“Thông tin của một người bạn học? Vậy ra các anh cũng là học sinh cũ của trường
sao?”
“Không phải. Chúng tôi muốn tìm một học sinh cũ của trường.”
Tìm người à?”, cô nhân viên nghiêng đầu quan sát bọn họ, “Xin hỏi người anh
muốn tìm người tốt nghiệp khóa nào?”.
“Tôi cũng không biết chắc cô ấy tốt nghiệp khóa nào.”
“Không biết là học sinh khóa nào ư? Vậy thì khá phiền đó”, cô nhân viên nhíu
mày suy nghĩ, “Trước hết anh cho tôi biết tên của cô ấy đi”.
“Thẩm Tĩnh. Chữ Thẩm trong Thẩm Tùng Văn, chữ Tĩnh trong yên tĩnh.”[Thẩm Tùng Văn
(28/12/1902 - 10/5/1988) là một nhà văn, nhà nghiên cứu lịch sử văn vật nổi
tiếng của Trung Quốc.'>
Mạnh Đình Vũ vừa nhắc đến tên cô gái, hai người bên cạnh không hẹn mà cùng giật
mình, Ngụy Nguyên Lãng tròn mắt nhìn anh, cô nhân viên cũng vô cùng ngỡ ngàng.
“Anh tìm Thẩm Tĩnh?”, cô nhân viên lặp lại.
“Vâng”, anh gật đầu.
Cô nhân viên nhìn anh, bật cười: “Sao lại có thể trùng hợp vậy chứ, Thẩm Tĩnh
vừa mới ở đây”.
“Cô ấy đến đây sao?”, Mạnh Đình Vũ kinh hoàng, trong cơn xúc động bất chợt nắm
lấy tay cô nhân viên, “Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?”.
“Chắc vẫn còn ở trong trường thôi! Lần nào đến, cô ấy cũng đi dạo trong trường
nửa ngày trời, tìm các thầy cô giáo cũ trò chuyện...”
Không để cô nói hết, Mạnh Đình Vũ xoay người lao đi như cơn bão, vội vàng nhìn
ngó khắp nơi, thậm chí chạy ra ngoài cổng trường tìm kiếm.
Dường như số mệnh đã chán ngấy cái trò đi lướt qua nhau nên anh mới tình cờ
nhìn thấy, ở góc ngoặt ngoài cổng trường có một chiếc ô tô màu trắng từ từ lướt
đi, người lái xe là một cô gái, y phục trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú tươi
tắn.
Thẩm Tĩnh! Đúng là Thẩm Tĩnh rồi!
Mạnh Đình Vũ tim đập loạn nhịp, liều lĩnh đuổi theo, một cảm xúc mãnh liệt trào
dâng trong lồng ngực làm tắc nghẹn cổ họng, cứ tưởng sẽ hóa thành một tiếng gọi
xé lòng.
Nhưng anh đã không thể lên tiếng.
Cô ấy ở ngay phía trước, khuôn mặt ám ảnh giấc mơ từng đêm của anh ở ngay trước
mắt, nhưng anh không dám gọi cô lại.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã mất hút phía xa, bóng dáng thướt tha đó lại lần nữa
biến mất khỏi thế giới của anh.
Mạnh Đình Vũ bất động tại chỗ.
Mấy phút sau, Ngụy Nguyên Lãng cũng đuổi kịp, nhìn anh đứng sững như một pho
tượng thì vừa buồn cười lại vừa cảm thông. Anh khẽ hắng giọng.
“Đi rồi à?”
“...”
“Có muốn biết cách tìm thấy cô ấy không?”
Mạnh Đình Vũ giật mình quay lại.
Ngụy Nguyên Lãng mỉm cười vui vẻ, nháy mắt nói: “Ngay từ đầu cậu chịu nói tên
cô ấy có phải đỡ mệt bao nhiêu không? Thẩm Tĩnh chứ gì, dạo này anh hay gặp cô
ấy lắm”.
Mạnh Đình Vũ choáng váng, vài giây sau mới bừng tỉnh: “Anh quen cô ấy sao? Sao
anh lại quen