Old school Easter eggs.
Mạnh Mẽ Khi Yêu

Mạnh Mẽ Khi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323194

Bình chọn: 8.5.00/10/319 lượt.

nói thật với bọn mình, bọn mình sẽ thay cậu xé xác hắn ra”, Đồng Vũ Thường

cũng không dễ bắt nạt, giọng cô đanh lại trấn áp không khí trong phòng.

Thẩm Tĩnh ngước mắt nhìn trần nhà, chỉ sợ nó đổ ập xuống.

“Tĩnh! Cậu mau nói đi, lúc này đừng giả câm nữa, cậu làm người ta sốt ruột lắm

đây này!”, hai cỗ pháo bắn ầm ầm vào hai lỗ tai cô.

Chói tai quá.

Cô lủi người về sau, lấy tay bịt lỗ tai theo phản xạ tự nhiên, xem ra màng tai

cô đáng lo hơn cả trần nhà.

“Hai cậu be bé cái mồm chút, mình có điếc đâu”, cô chậm rãi góp ý.

Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường nhìn nhau một cái, càng điên tiết.

Tình cảnh này thế nào nhỉ? Hoàng thượng không lo, thái giám đã sốt xinh xịch?

Thẩm Tĩnh đang trêu chọc hai cô sao?

Trang Hiểu Mộng lấy tay nâng mặt Thẩm Tĩnh: “Thế cậu mau nói đi, rốt cuộc xảy

ra chuyện gì?”, ánh mắt thiếu chút nữa tóe lửa ra ngoài.

Ôi, kiểu này gương mặt cô sẽ đủ tiêu chuẩn bỏng cấp hai mất.

Thẩm Tĩnh tự nhủ, thực ra cô hiểu lý do sao bạn mình lại lồng lộn lên thế, cũng

tại lo lắng hộ cô mà thôi. Cô cười dịu dàng, ra sức trấn an cơn kích động của

hai người bạn.

“Hai cậu đừng căng thẳng, mình biết mình đang làm gì...”

“Cậu biết thật sao?”, Đồng Vũ Thường nóng nảy cắt ngang lời cô, đôi mày thanh

tú nhíu lại thành một nhúm, “Nếu đầu óc cậu còn tỉnh táo thì đã không nhận lời

hắn”.

“Đúng thế!”, Trang Hiểu Mộng bực bội thêm vào, cố kìm lại cơn thèm muốn véo má

cô một cái thật đau, “Cậu đúng là làm bọn mình tức chết, Tĩnh, mình luôn nghĩ

cậu là đứa có chí khí nhất trong ba đứa mình, cậu khiến bọn mình thất vọng

quá!”.

“Xin lỗi”, Thẩm Tĩnh nhẹ nhàng nói.

“Xin lỗi cái gì?”

Bị hai bạn hùng hổ chất vấn nhưng Thẩm Tĩnh vẫn giữ nguyên thái độ bình thản.

Đồng Vũ Thường cụt hứng thất vọng ngã xuống ghế sofa, Trang Hiểu Mộng thấy

không còn người trợ giúp, cũng thấy vô vị, liền buông Thẩm Tĩnh ra, ngã xoài

trên chiếc ghế dài.

Hai người đồng thanh thở dài thườn thượt.

“Ôi...”, tiếng than như muốn kéo dài đến đầu bên kia của thế giới.

Thấy thế, Thẩm Tĩnh muốn bật cười nhưng ngay lập tức kìm lại, cố giữ bộ dạng

đoan trang thanh thản.

“Uống trà nhé? Mình đi đun một ấm trà cho hai cậu?”

“Không cần đâu!”, Trang Hiểu Mộng chán nản phủi tay, “Nuốt không trôi”.

“Mình chỉ muốn uống máu”, Đồng Vũ Thường tiếp lời, “Muốn tóm lấy tên đó, cắn

mấy phát cho hả”.

“Thêm một phiếu.”

“Hai phiếu tán thành. Tĩnh, cậu gọi hắn qua đây, chúng ta sẽ dùng cực hình với

hắn.”

“Dùng mười đại hình thời Mãn Thanh.”

“Không sai, nhất định phải làm rõ mưu đồ của hắn...”

Hai người nói liến thoắng, càng nói càng hăng. Thẩm Tĩnh nhận ra sự bất lực

chán chường trong câu chuyện nửa đùa nửa thật của hai người.

Đều do cô làm khổ bạn mình.

Thẩm Tĩnh lặng lẽ ngắm nhìn hai cô bạn thân của mình, nhất thời không biết an

ủi họ như thế nào.

Đúng lúc đó, Đồng Vũ Thường quay sang nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Tĩnh, tại sao

cậu lại đồng ý hẹn hò với hắn? Cậu vẫn còn yêu hắn à?”.

“Mình cũng không biết”, cô thành thật trả lời.

“Không phải cậu nói đã không còn tình cảm gì với hắn nữa sao?”, Trang Hiểu Mộng

chất vấn.

“Lúc đầu là thế”, cô cười khổ, “Nhưng hình như gần đây lại có”.

“Tại sao chứ?”, Trang Hiểu Mộng ôm đầu than thở, “Rốt cuộc hắn đã làm chuyện gì

khiến cậu động lòng? Cậu có phải là cô gái dễ dàng rung động chỉ vì mấy trò vặt

vãnh của cánh đàn ông đâu? Rốt cuộc tại sao?”.

Tại sao? Câu hỏi này quá khó để trả lời, cô không thể đổ hết tội cho ánh trăng

được, phải không?

Thẩm Tĩnh thẫn thờ.

“Không phải cậu nói, cậu không cần một người đàn ông tầm thường làm hỏng niềm

vui hằng ngày của cậu sao?”, Đồng Vũ Thường chu mỏ hỏi, “Cậu còn nói sẽ không

hẹn hò với người đàn ông không thể đem lại niềm vui cho cậu... lẽ nào cái tên

Mạnh Đình Vũ đó có thể làm cậu vui vẻ sao?”.

Thẩm Tĩnh trấn tĩnh lại, lắc đầu: “Chính anh ta cũng không được vui vẻ”.

“Thế tại vì sao...”

“Nhưng, nếu như có thể làm anh ấy mỉm cười, mình sẽ rất vui”, cô chậm rãi thổ

lộ.

Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường cùng lúc chấn động, bất giác bật dậy, ném cho

cô những ánh nhìn kinh hãi.

Cô bình tĩnh đón nhận ánh mắt nghi hoặc của hai người, đôi môi hồng như trái

đào khẽ cong lên thành nụ cười sáng trong như ánh trăng...

“Mình muốn anh ấy học được cách vui vẻ.”

Vui vẻ khi có một mình, vui vẻ khi có một người nữa bầu bạn.

Cô đã nói như thế với anh.

Anh không hiểu được niềm vui khi có một mình từ đâu mà đến.

Đêm đó, anh men theo đường Trung Sơn Bắc, cố theo dấu chân cô để tìm kiếm niềm

hạnh phúc một mình mà cô thường nói, nhưng anh không tìm thấy.

Hoặc là, anh căn bản không thể hiểu được.

Không cách nào hiểu được khi có một mình, phải làm thế nào để tìm được hạnh

phúc.

Nhưng, niềm hạnh phúc của cuộc sống lứa đôi thì anh dễ dàng hiểu được, sau khi

có cô ở bên, những chuyện vô vị nhạt nhẽo hằng ngày dường như cũng trở lên thú

vị vô cùng.

Ánh dương càng thêm rực rỡ, hoa cỏ càng thêm xinh tươi, không khí mang vị tươi

mát sảng khoái, làm anh chỉ muốn ôm chặt vào lòng.

Mạnh Đình Vũ thu lại ánh nhìn lưu luyến qua khung cửa, bờ môi bất giác cong lê