XtGem Forum catalog
Mạnh Mẽ Khi Yêu

Mạnh Mẽ Khi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323022

Bình chọn: 9.00/10/302 lượt.

oa,

“Chúng ta chỉ mới bắt đầu quen nhau, anh đã bắt em phải giao phó cuộc sống cho

anh, sao có thể chứ?”.

“Chỉ cần em gật đầu bằng lòng, chúng ta làm đám cưới lúc nào cũng được”, anh

thành khẩn bộc bạch.

“Em biết”, nhưng muốn giam cầm trái tim cô vĩnh viễn, e rằng anh phải cố gắng

hơn nữa. Cô tinh nghịch nghiêng đầu: “Có điều thật xin lỗi, bổn cô nương lúc

này chưa nghĩ xa thế”.

“Em cố tình muốn trêu anh, phải không?”, anh giả vờ phẫn nộ nhíu mày.

“Ai dám trêu anh chứ? Anh là ngôi sao lớn của tập đoàn Đàm Dục, là người tình

trong mộng của bao nhiêu tiểu thư đài các, nếu em không ngoan ngoãn biết điều,

có khi bị đá lúc nào cũng chẳng hay.”

“Em biết rõ là anh sẽ không để em rời xa anh thêm một lần nữa.”

“Nếu em muốn đi, chẳng ai giữ em lại được cả.”

“Đủ rồi đấy, Thẩm Tĩnh!”, Mạnh Đình Vũ bỗng bật dậy, hai tay nắm chặt, bực bội

huơ lên trước mặt cô đe dọa, “Sao em cứ phải nói những lời làm anh tức giận?”.

Cô chẳng sợ sự hù dọa đó của anh. Cúi xuống ngắm nhìn đống sủi cảo mà anh gói:

“Đây là tác phẩm mà anh đã dốc hết sức để nặn sao? Thật khó coi quá đi!”.

“Em dám cười anh à?”, Mạnh Đình Vũ nghiến răng, sải bước dài đến bên cô, hai

tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ra sức xoa, “Xem anh trừng trị em đây!”.

Thẩm Tĩnh bật cười, định né nhưng né không nổi: “Đáng ghét, đó là bột mà! Anh

đừng đùa nữa, dính đầy mặt người ta rồi!”.

“Anh phải biến em thành Tào Tháo mặt trắng!”, anh tiếp tục xoa, “Em là người

phụ nữ gian trá xấu xa, đây là báo ứng cho việc đùa bỡn người đàn ông của em”.

“Ai dám đùa bỡn anh chứ? Anh mau buông em ra, đáng ghét!”

“Anh không buông đấy!”

“A, anh làm bột dính vào mắt em rồi! Đau quá!”, cô đột nhiên kêu thất thanh.

Anh giật thót, vội vàng buông cô ra. “Đâu? Tĩnh, mau cho anh xem.”

“Chỗ này nè”, cô dẩu môi, ngón tay khẽ xoa xoa mắt phải, “Đau quá, anh thật xấu

tính”, cô khẽ đấm vào ngực anh.

“Xin lỗi, xin lỗi, Tĩnh, anh không cố ý đâu, anh không ngờ lại chạm vào mắt

em”, tay chân luống cuống, anh liến thoắng xin lỗi, rồi cẩn thận mở mắt cô, kĩ

càng quan sát, “Anh thổi giúp em... Đã đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không? Hay

anh đưa em đi gặp bác sĩ nhé?”.

“Không cần đâu, anh muốn em bị bác sĩ cười vào mặt à?”, cô vùng vằng đẩy anh

ra, “Chẳng làm sao cũng đi bác sĩ làm gì?”.

“Nhưng lúc nãy em bảo rất đau mà?”, anh vẫn lo lắng không yên, “Anh đưa em đi

gặp bác sĩ”, nói đoạn, anh dắt tay cô, đi ra ngoài cửa.

Cô vội vàng chặn anh lại.

“Thực ra em gạt anh đó!”, cô nháy mắt với anh, làm mặt hề, “Chẳng làm sao cả,

xem anh vội vàng lo lắng chưa kìa”.

Anh sững người, ngơ ngác nhìn cô.

Cô cười dịu dàng, ánh mắt vui vẻ: “Mắt em có sao đâu”.

“Thật là không sao chứ?”

“Không sao cả”, cô tủm tỉm nhìn anh, sau đó quay người, tiếp tục gói sủi cảo.

Anh vẫn đứng lặng nhìn bóng lưng cô.

Tức là, mới nãy cô hờn trách anh, chỉ đơn thuần là đang... nhõng nhẽo sao?

Cô nhõng nhẽo với anh?

Mạnh Đình Vũ nín thở, một niềm kích động dữ dội vỗ vào lòng anh như sóng cuộn.

Cô gái hay nhõng nhẽo, hay khóc hay cười ngày xưa... đã trở về rồi!

Mặc dù chỉ là một lúc ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức anh tưởng rằng mình nằm mơ,

nhưng thế cũng đủ rồi.

Anh lại nhìn thấy cô gái ngày xưa, cứ tưởng sẽ mãi mãi biến mất, không ngờ vào

một ngày, vẫn có thể gặp lại...

Như vậy cũng đủ rồi, phải mệt mỏi đuổi theo cô cũng được, bị cô cười nhạo cũng

chẳng sao, chỉ cần thi thoảng có thể gặp lại cô gái ngày xưa thì chút tự tôn

đàn ông có bị xúc phạm cũng chẳng sao.

Anh bất ngờ vòng tay ôm chặt eo cô.

Cô giật mình một cái: “Anh sao thế?”.

“Tĩnh, Tĩnh...”, anh không ngừng gọi tên cô, không biết nói gì hơn, chỉ vùi

khuôn mặt đỏ bừng của mình vào chiếc cổ trắng ngần thơm tho của cô.

Cơ thể anh run lên làm cô hoảng hốt: “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao vậy anh?”.

Không sao cả. Chỉ là anh quá xúc động, cơn xúc động khiến anh không kiểm soát

nổi bản thân.

Anh siết tay, ghì chặt cô.

“Đình Vũ?”, cô bối rối.

Là ảo giác ư? Hay giọt nước nóng hồi lăn trên gò má đang tựa vào cổ cô là thật?

Cô thử xoay đầu nhìn anh, nhưng anh ôm chặt, không để cô động đậy.

“Đừng cử động, hãy để anh ôm em như thế này”, giọng anh khàn đặc khẽ khàng,

“Chỉ một lúc thôi, hãy để anh ôm em như thế này”.

Giọng nói da diết của anh làm tim cô rung động. Cô thả lỏng cơ thể mềm mại,

không kháng cự nữa, để mặc cho anh ôm cô thật chặt.

Cô chớp mắt, dần dần phía trước mờ nhòa, bờ môi hiện lên một nụ cười rõ nét.

Có lẽ, cảm giác nóng hổi ban nãy cô cảm thấy đích thực là nước mắt, có lẽ, mắt

anh đang đỏ ửng. Nhưng cô không hề lo lắng.

Bởi vì có đôi khi một người khóc, không phải vì đau khổ, mà do quá đỗi hạnh

phúc!

Anh vô cùng hạnh phúc.

Hạnh phúc đến quá ư bất ngờ, thật khó mà tin được.

Sáng sớm, khi ánh ban mai tinh nghịch len qua rèm cửa và tiếng chim líu lo ở

ngoài đánh thức Mạnh Đình Vũ. Anh lười biếng nằm dài trên giường hồi lâu, trong

lòng thật thanh thản, cũng rất đỗi ngỡ ngàng.

Anh đã ngủ một giấc đến sáng, suốt bảy tiếng, ngủ say không hề mộng mị.

Đã bao lâu rồi anh mới ngủ say như thế?

Anh không nhớ được, c