
uay đầu đối Tỉnh Vu Hi nói, “Em không cần quá khó khăn , không cần nghĩ nhiều, biết không?”
“Em biết.” cô đối Vu Hiểu gật gật đầu, “Trên đường cẩn thận.”
Tỉnh Vu Hiểu nhịn không được lại đưa
tay ôm cô một chút, sau đó mới xoay người cùng Quan Hàm Tư rời đi, đảo
mắt liền biến mất cuối hành lang.
Nhìn theo bọn họ rời đi, cô suy sụp
ngồi yên ở ghế, không để ý thời gian trôi qua, chỉ cảm thấy bốn phía một mảnh trầm tĩnh, có loại cảm giác như đang ở một thế giới quỷ dị khác.
Lòng của cô đã không đau, bi ai dày đặc cơ hồ ép cô không thở nổi tựa hồ cũng đã không còn, hiện tại cô cảm
giác thực bình tĩnh, cũng thực im lặng.
Thế giới im lặng, không gian trầm mặc,
tâm tình bình tĩnh. Gia Quân hiện tại cảm nhận được, có phải hay không
chính là loại an tường không hề áp lực này? Nếu đúng vậy, Gia Quân thật
sự quá ngốc, bởi vì cảm giác thoải mái này,cũng không phải chỉ có tự sát mới đạt được.
“Thật sự là ngu ngốc.” cô thì thào tự nói.
“Xác thực cô ta thực ngốc.” bên người đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp.
Cô sửng sốt một chút, mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Quan Hàm Tư đang đứng trước mặt mình.
Hắn như thế nào đã trở lại? Trở về lúc nào, tại sao cô không nghe thấy thanh âm gì?
“Là quên cái gì sao?” Tỉnh Vu Hi đứng lên hỏi.
Hắn trầm mặc nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, anh Quan?”
Hắn không chớp mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi: “Cô muốn diễn trò tới khi nào?”
“Diễn cái gì?” cô khó hiểu.
“Chị cô hiện tại đã không còn ở nơi
này, cô không cần phải kêu tôi là anh Quan như vậy, cô hẳn là hận tôi
tận xương, căn bản là không muốn nhìn thấy tôi đi?” hắn muốn cho cô phát tiết tức giận, nhưng cô lại vẫn như cũ ,mặt không chút thay đổi, bình
tĩnh giống như hồ nước trên núi cao không gợn sóng.
“Kia đều đã là chuyện quá khứ.” cô trầm mặc một chút, cảm xúc vững vàng đáp lại, “Hơn nữa anh hiện tại đã cùng
chị tôi kết giao, cho nên tôi hẳn là nên gọi anh một tiếng anh Quan .”
“Tôi nói không cần đóng kịch nữa.” Quan Hàm Tư cắn nhanh hàm răng, tiếng nói có chút nặng nề hơn.
“Anh Quan, mặc kệ lúc trước chúng ta
phát sinh chuyện gì, với tôi mà nói đều đã qua đi, tôi hy vọng anh cũng
có thể quên nó đi.” ngữ điệu của cô bình tĩnh vô ba, tựa như đang nói về chuyện của người khác.
“Cô muốn tôi quên cái gì?”
Tỉnh Vu Hi hơi hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Thực xin lỗi, anh không cần hiểu lầm,
tôi nói quên đi cũng không bao gồm chuyện buổi chiều tôi làm tổn hại
danh dự công ty anh, chuyện kia tôi sẽ phụ trách, chẳng qua khả năng sẽ
cần chút thời gian, bởi vì tôi trên người không có nhiều tiền! Chuyện
này có thể muốn anh thông cảm một chút.” cô không nhanh không chậm trả
lời.
“Cô không phải nói cô sẽ bán thân sao?”
“Kia chỉ là nhất thời tức giận mà nói
ra, tôi căn bản không có khả năng làm được chuyện đó, hơn nữa tôi cũng
không thể làm cho chị tôi lo lắng.” cô vẫn là mặt không chút thay đổi.
“Tôi mua cô là được, tôi tuyệt đối sẽ không cho chị của cô biết.”
“Tôi biết đó là một trò vui đùa, bất quá vẫn đừng để cho chị ấy nghe thấy thì tốt hơn.”
Phản ứng bình tĩnh của cô làm cho Quan
Hàm Tư nhịn không được bạo phát, hắn đột nhiên quặc trụ bả vai của cô,
sau đó giống như phát cuồng lay cô.
“Em rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” hắn
cuồng nộ hỏi, “Em hẳn là phải cảm thấy tức giận, cảm thấy phẫn giận,
thậm chí cảm thấy bị vũ nhục, vì sao còn có thể bình tĩnh, mặt không
chút thay đổi nói chuyện với tôi, em rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Anh Quan, nơi này là bệnh viện, anh
lớn tiếng như vậy sẽ ảnh hưởng tới người khác.” ngữ khí của cô vẫn không mang theo cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố ,yêu ,ác, dục gì.
“Ảnh hưởng đến người nào? Người chết sao? Bạn tốt của em Trần Gia Quân sao?” hắn lớn tiếng trả lời.
Cô khinh túc hạ mày. “Anh hẳn là nên tôn trọng người chết một chút.”
“Tỉnh Vu Hi!” hắn rốt cục nhịn không được rít gào.
Tiếng bước chân từ đầu hành lang khác truyền đến, một người mặc trang phục y hộ bỗng dưng xuất hiện, đi về phía bọn họ.
“Tiên sinh, nơi này cấm tranh cãi ồn ào ầm ĩ, có thể phiền toái ngài khống chế âm lượng nói chuyện một chút
không?” nhân viên y hộ đi đến trước mặt bọn họ nghiêm túc khuyên bảo.
“Thực xin lỗi, chúng tôi sẽ không lớn
tiếng như vậy nữa.” Tỉnh Vu Hi thay hắn giải thích, vẻ mặt vẫn thản
nhiên như cũ không biểu lộ cảm xúc rõ ràng.
Nếu nơi này không cho phép nói to, vậy đổi chỗ khác!
“Em theo tôi!” Quan Hàm Tư kéo tay cô, không nói hai lời liền hướng về phía cửa.
“Chờ một chút, anh Quan . Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi muốn ở tại chỗ này cùng Gia Quân, anh Quan?”
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không quay đầu lại tiếp tục kéo cô đi về phía trước.
Thấy hắn thập phần kiên trì, Tỉnh Vu Hi cũng không nói nữa. Hắn thô lỗ kéo cô ra ngoài, sau đó nhanh chóng lên xe,nổ máy, lập tức đem xe ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện.
“Anh Quan ”
“Câm miệng!”
Cô mở miệng muốn hỏi hắn muốn đưa cô đi chỗ nào, lại bị hắn tức giận ngắt lời, bởi vậy cô lẳng lặng ngậm miệng
lại, không hỏi đến mục đích của hắn nữa.
Xe rời đi bệnh v