
bước nhanh xuống lầu.
Cửa lịch kịch mở ra, tầm nhìn rộng mở.
“Hứa Ngạn Thâm, em mang một chai rượu vang đến cùng anh đón Giáng sinh đây này!” Một chai rượu vang đung đưa trước mắt anh, nụ cười xinh tươi lấp ló phía sau.
“Là em à.” Nét mặt anh bình thản trở lại.
“Ấy, anh đang đợi ai à? Nhìn thấy em thất vọng thế sao?!” Cô cố ý trêu chọc anh bằng giọng giận dỗi.
Còn như không phải người mà anh đang đợi, cô cũng cảm thấy có lỗi.
Không mời mà đến, Hạ Hà bước vào nhà anh. Nhà anh rộng khoảng ba trăm, không gian rộng rãi được trang hoàng rất phong cách.
Phòng khách, một chiếc sô pha màu sắc nhã nhặn phối hợp với mấy chiếc gối ấm áp được làm thủ công, chiếc bàn nhỏ xinh xắn, tinh tế phối với bốn chiếc ghế thấp bằng thủy tinh, phía trên trần nhà là chiếc đèn đủ màu sắc sặc sỡ.
Nhà anh rất ấm áp, vừa bước vào đã cảm nhận được, nữ chủ nhân của nhà này chắc chắn đã tiêu tốn không ít tâm sức.
Nhưng, bây giờ lại có cảm giác lạnh lẽo, trống trải khó nói thành lời.
“Sao em lại đến đây? Chút nữa anh phải ra ngoài rồi.” Anh nhíu mày, có chút bất ngờ.
“Anh không đi bar với em, em đành mang rượu đến đây!” Hạ Hà nhún vai, giả vờ không hiểu ý tiễn khách trong câu nói của anh, đi thẳng vào nhà bếp tìm hai chiếc ly chân cao, mở chai rượu, rót vào ly.
Anh cầm lấy ly rượu, ngồi xuống sô pha, “Em đã đến rồi, đúng lúc có chút chuyện, chúng ta cần nói với nhau.” Có những chuyện không thích hợp nói ở công ty.
Hạ Hà uống cạn trước, hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Chuyện gì?”
“Chuyện hôn sự của chúng ta.” Anh nhíu mày, “Em về nhà nói với bác Hạ là sẽ không có lễ đính hôn.” Chuyện thật hoang đường.
“Em đã nói rồi nhưng họ rất cương quyết.” Hạ Hà chẳng biết làm sao.
Không thể tìm được tiếng nói chung trong chuyện này với người lớn, cha cô đã nhắm Hứa Ngạn Thâm từ rất lâu rồi, nên không muốn vuột mất cơ hội này.
“Anh sẽ không đến đâu.” Làm mà như không làm, anh không muốn cô đến lúc đó bị xấu mặt.
Nghe nói thế, Hạ Hà cười bất lực, “Đến lúc đó hẵng nói.”
Cô hướng về anh nâng ly.
Anh uống cạn, sau đó lại rót cho mình một ly.
Một ly đầy nỗi cô đơn.
“Bụng đói uống rượu không tốt, chắc là chưa ăn tối phải không, em đi làm chút gì nhé!” Không đợi anh phản đối, Hạ Hà đã làm theo ý mình, chạy vào bếp.
Cô mở tủ lạnh, sững người, bên trong trống rỗng, một chai nước suối cũng không có.
Cô kéo kệ bếp, không có gạo cũng chẳng có mì, ngoài mì gói ra, chẳng có gì hết.
“Em đừng làm nữa, anh phải đi bây giờ rồi.” Anh nhắc cô.
Trong nhà, chẳng có gì để cô nấu cả.
“Anh đi đâu?” Hạ Hà quay lại hỏi.
Vừa nãy, ngón tay cô chạm vào kệ bếp, mới kinh ngạc phát giác, mặt kệ đã đóng một lớp bụi.
Anh đã bao lâu không gọi người giúp việc đến dọn dẹp căn nhà này rồi? Người giúp việc đâu? Cũng bị anh cho nghỉ việc rồi ư?
Có lẽ, căn nhà này giống với anh bây giờ, bề ngoài thì chẳng có gì khác thường, thật ra chỗ nào cũng đầy bụi bám.
“Có hẹn ăn tối.” Tuy còn một ít thời gian nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể ra về.
“Vương Đan?” Giọng Hạ Hà hơi khàn đi.
Anh lạnh lùng gật đầu.
“Ngạn Thâm, anh thế này là thế nào?” Hạ Hà lo lắng, “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Cô càng ngày càng không thể hiểu nổi anh.
Mày nhíu lại, anh tỏ vẻ không muốn trả lời.
“Anh đã quên Chức Tâm rồi sao? Chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm chứ! Một ngày không tìm thấy, chúng ta không thể bỏ cuộc!” Vì sao, anh lại bắt đầu có bạn gái mới rồi? Cô không hiểu, thật sự không hiểu.
Mặt anh đanh lại, mãi một lúc sau, anh mới hỏi bằng giọng rất u ám, “Em cảm thấy... có khả năng tìm được cô ấy sao?”
Hạ Hà bị anh hỏi, ngẩn ra, không biết phải trả lời thế nào.
Chẳng ai dám chắc chắn Chức Tâm vẫn còn sống cả.
“Thật ra, em cũng như anh đều biết rất rõ, cô ấy chết rồi, cho dù chúng ta có lừa người dối mình thế nào chăng nữa, cũng phải chấp nhận thôi.” Anh bình thản nhếch môi, đôi mắt đen hình như có gì đó đang vỡ vụn trong đáy mắt.
Cha nói rất đúng, là anh dồn chết cô.
“Thật ra, anh cũng rất muốn đi tìm cô ấy.” Anh cười khẽ.
“Em biết tâm nguyện duy nhất hiện giờ của anh là cô ấy trở về, trở về bên cạnh anh.” Hạ Hà đành mù quáng an ủi anh.
Anh lắc đầu nhè nhẹ, “Không, tâm nguyện duy nhất hiện giờ của anh là còn kịp để nói một câu.”
“Câu gì?” Hạ Hà sửng sốt nhìn anh chằm chằm.
“Anh hy vọng kịp nói với cô ấy, anh không hận cô ấy, cô ấy được tự do rồi.” Anh bình thản nói, “Nhưng, anh với em đều biết, anh đã không còn cơ hội này nữa.”
Giọng của anh, vẫn bình thản như thế, nhưng cô lại cảm thấy, một nỗi đau sâu sắc, mãnh liệt đang đè nặng trong anh.
Thật ra, cô hy vọng anh bộc phát ra thì hơn.
“Ngạn Thâm, anh phải đối diện với trái tim mình! Chẳng có ai bắt anh phải giả vờ bình thản, muốn khóc thì cứ khóc đi, chẳng có ai cười anh hết...” Hỉ nộ ái lạc, là phản ứng thường tình nhất của con người.
Hạ Hà cảm thấy bởi vì anh như thế nên tim mình đau nhói.
“Người đã chết rồi, còn khóc làm gì nữa.” Nhưng anh lại tự mỉa mai mình, “Là anh dồn cô ấy đến chỗ chết, mà còn khóc nữa thì chẳng khác nào mèo giả vờ khóc chuột.”
Nghe thấy thế, Hạ Hà kinh ngạc tột độ, “Ngạn Thâm, anh đừng nghĩ như vậy!”
Anh vẫ