Mảnh Vá Tình Yêu

Mảnh Vá Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325795

Bình chọn: 9.5.00/10/579 lượt.

nhìn không rõ phương hướng, cô giống như một chú nai bị mù, hoảng loạn xoay lòng vòng, tiếp tục tìm con đường sống.

Cô nhớ có một cửa sau.

Lửa, giống như con rắn đang vặn mình múa máy, hát ca.

Thần chết từng bước từng bước áp sát cô.

“Ầm”, “ầm”, “ầm” tiếng nổ bình ga liên tiếp.

Không biết là miếng sắt gì bay tới, cắm phập vào lưng cô, cô đau đớn ngã bổ xuống nền nhà.

Miệng đau nhói.

Cô đưa bàn tay ám đầy khói đen quệt lên miệng, một dòng máu tươi trào ra.

Trong lòng bàn tay cô, là một chiếc răng cửa đã bị gãy.

“Ầm.”

Sức nóng chung quanh khiến người ta tuyệt vọng.

Khiến người ta tuyệt vọng…

Làm sao đây? Hình như không thể thoát ra ngoài được nữa rồi…

Vùng vẫy, bỏ cuộc, lại vùng vẫy.

Nhưng giây phút này, đầu cô bỗng hiện lên hình bóng anh.

“Vì sao… em… không chết… chết… đi… thì tốt quá…”

“Vì sao… em… không chết… chết… đi… thì tốt quá…”

“Vì sao… em… không chết… chết… đi… thì tốt quá…”

Tối đó, anh đau khổ lẩm bẩm, như một cuốn phim quay chậm, lời nói của anh cứ tua đi tua lại trong đầu cô.

Chết đi…

Chết đi…

Đúng vậy.

Vì sao cô không dứt khoát chết đi cho rồi, thế thì nút thắt chết đau đớn này sẽ được gỡ ra.

Vặn người vì sức nóng dữ dội, cô ngã ra đất, thẫn thờ nhìn bầu trời đang chuyển động.

Giống như bị thứ gì đó đâm trúng, bị thứ gì đó mê hoặc.

Cô đột nhiên mất đi ý chí sinh tồn.

“Ầm” bình gas cuối cùng nổ tung.

5.7

Tháng Mười Một, cuối thu.

Thật ra, anh không thích uống rượu.

Men rượu sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của đại não, sẽ ảnh hưởng đến sự quyết đoán và bình tĩnh của con người.

Men rượu, nó có tính mê hoặc, nó sẽ khiến bạn bắt buộc phải uống nhiều hơn vào ngày mai.

Trước đây, anh thật sự không thích uống rượu, dù rằng tửu lượng anh khá cao.

Nhưng bây giờ, lúc anh cảm thấy vô vị, uống vài ly cũng không tệ.

Đặc biệt là trước khi đi ngủ.

Anh bắt đầu thích một mình, mười hai giờ đêm, ngồi ở ban công, bên cạnh là vài chai rượu vang đã được mở sẵn, đối ẩm với trăng, kính ông trời vài ly.

Không phải sao? Anh phải kính ông trời chứ.

Nhìn xem, ông trời rất thân thiết, lúc biết anh bị bỏ rơi trong bệnh viện, căm hận Thẩm Chức Tâm, nhìn xem, ông trời rất đoái thương anh mới uống say nói lung tung vài câu, đã giúp anh biến “ước mơ” thành sự thật.

Anh cụp mắt, đáy mắt không chút cảm xúc, không vui, không giận.

Vui gì chứ? Anh đã sống mấy năm rất vui.

Giận gì chứ? Bao nhiêu tức giận tích lũy mấy kiếp, mấy tháng trước đã dùng hết sạch rồi.

Kỳ lạ, đến bây giờ, cô đã hơn một tháng “không có tung tích” rồi, anh cũng chẳng hề buồn.

Tám năm, họ ở với nhau tám năm, rất nhiều phương diện, họ đều rất hiểu ý nhau, nhưng lúc cô xảy ra chuyện, anh chẳng cảm thấy gì hết.

Tối đó, xem tin tức, anh mới biết.

Sau đó, anh nhận lại thứ được gọi là “di vật” từ sở cảnh sát.

Sau này, có thể còn phải chôn cất cùng với nó.

Dưới ánh trăng, anh từ từ mở lòng bàn tay mình ra, bên trong là một chiếc răng nhỏ xíu nằm im lìm.

Hiện trường vụ nổ, ngọn lửa lớn nuốt trọn tất cả, chỉ còn một chiếc răng này.

Cảnh sát nói, đã không tìm thấy thi thể cô, vì có thể bị đè nát rồi, thiêu sạch rồi, chỉ có chiếc răng bị văng ra này thôi, chỉ cần sau hai năm, họ có thể lấy chiếc răng đã qua xét nghiệm ADN làm bằng chứng kết luận tử vong.

Hai năm sau, một mạng người, vài câu nói, một tờ giấy trắng, được đóng dấu nhẹ nhàng.

Đáng buồn cười nhất là, “Hai năm? Trời ạ? Thế thì con trai tôi phải đợi hai năm nữa mới có thể tái hôn sao?”

Một câu nói của mẹ, khiến ánh mắt của tất cả những người có mặt ở sở cảnh sát đều quay sang nhìn anh, như thể anh là kẻ phóng hỏa.

Anh lại uống một ly nữa, dần dần, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nhắm mắt lại, hơi men quá nhiều khiến đầu óc anh bắt đầu mơ màng, hơi thở làm mũi anh cảm thấy nhột nhột như thể ai đó đang cọ quẹt mấy sợi tóc đen không ngắn không dài của cô vào mặt anh, bên tai là hơi thở đều đều của ai đó, có ai đó đang nở nụ cười ngọt ngào đang chuẩn bị gọi anh dậy, từ từ đưa tay về phía anh, đôi mắt trong veo nhìn anh chăm chú, tỏa tia sáng ấm áp.

Trong không khí, hình như có ai đó đang nũng nịu, muốn ngoắc tay, đóng dấu với anh.

Khóe môi anh mỉm cười, anh giơ ngón cái ra.

Không bao giờ lìa xa.

Anh mở mắt, ở nơi chưa kịp đóng dấu, quả nhiên, chỉ có ngón tay anh đang trơ trọi giơ trong không khí.

Anh không có bất kỳ cảm xúc nào, mắt cũng chẳng buồn chớp.

Anh không bất ngờ, người không tin ma quỷ sẽ chẳng bao giờ gặp phải ma quỷ.

Trước đó rất lâu, cô đã từng nói như vậy.

* * *

Tháng Mười Hai, đêm trước Giáng sinh.

Cô nói đúng, không có cô, anh vẫn sống rất tốt.

“Hiện nay thị trường điện ảnh Trung Quốc đang hình thành hai cực, điện ảnh có giáo dục tư tưởng, trừ phi được nhà nước trợ vốn, nếu không, cơ hội sống được trong thời buổi kinh tế thị trường này là rất khó, ngược lại là những phim điện ảnh kiểu mì ăn liền, chất lượng kém, vốn đầu tư ít, nhưng lại bán được vé. Mọi người có từng nghĩ vì sao lại xuất hiện hiện tượng này không? Phải giải quyết hiện tượng này như thế nào về bản chất?...”

Trong hội nghị, logic, lập trường rõ ràng, anh chủ trì rất thành côn


XtGem Forum catalog