
hư Chức Tâm đang đi đến một thế giới khác, một thế giới không cần bất kỳ ai.
“Để tớ một mình một lát, tớ sẽ ổn thôi.” Cô thất thần lảo đảo cất bước.
Phi Phi đành nhìn theo bóng dáng cô.
......
Một mình, hoảng loạn, rã rời, cô lững thững đi rất lâu rất lâu.
Màu sắc của thế giới hình như đều rất mơ hồ.
Ánh mặt trời phản chiếu trên khuôn mặt trắng bệch của cô, ký ức không ngừng hỗn loạn.
Cô nhớ lúc yêu nhau, cô và anh cùng nằm trên một chiếc giường, cô luôn thích nghiêng người níu lấy anh như một chú gấu koala, tin tưởng và đầy nũng nịu.
Khi chưa nhận giấy đăng ký kết hôn, anh đã mua căn nhà đầu tiên đứng tên cô.
Lòng đầy cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc, cô muốn hù dọa anh, “Anh không sợ em bán nhà lấy tiền rồi chạy mất không kết hôn với anh nữa sao?”
“Được thôi, nếu như em không muốn kết hôn.” Anh tỏ thái độ hờ hững.
Cô không chịu thua, “Hoặc là, anh không sợ sẽ lấy phải một người vợ hoang phí, sau khi kết hôn, anh kiếm được một đồng, em tiêu hai đồng sao?”
Anh trầm ngâm một lát, nói, “Thế thì... tiêu hết rồi chúng ta sẽ cùng trở thành vợ chồng nghèo vậy.”
Mắt cô cay cay.
Là bắt đầu từ lúc nào, trái tim cô hình như đã trở nên khô héo, không thể sống dậy được nữa.
Cô lấy di động trong giỏ xách ra, suy nghĩ rất lâu, khó khăn lắm mới nhớ ra số của anh.
Mới reng vài tiếng, đầu bên kia đã bắt máy, nhưng đối phương im lặng.
Cô phá vỡ sự im lặng đó, miễn cưỡng hỏi bằng giọng vô cùng bình thản, “Hứa Ngạn Thâm, chúng ta có thể tìm một nơi nói chuyện một lát không?”
“Chúng ta có chuyện gì để nói chứ? Nói chuyện ly hôn? Không cần đâu!” Từ sau khi tỉnh rượu, thái độ của anh vô cùng lạnh lùng, từ chối thẳng thừng.
“Anh... thật sự ghét tôi đến thế sao?”
Tối đó, cô cảm nhận rất rõ, anh hận cô.
“Anh không ghét em, nhưng, em quả thật làm anh rất đau khổ.”
Anh không ghét cô, ngược lại, anh khao khát cô, khao khát được ôm cô, hôn cô, khao khát ấy khiến anh đau khổ, khiến anh ức chế đến nỗi tưởng chừng như không thể thở được.
“Thì ra là vì, tôi đã làm đau anh...” Cô thất thần.
Ở bệnh viện, lúc anh lừa cô uống thuốc, thái độ mất tự nhiên, chột dạ, là vì cô làm anh đau ư?
Cô muốn lớn tiếng hỏi anh, vì sao lại đối xử với cô như vậy, nhưng cô lại bỗng dưng bật cười, nụ cười vô cùng buồn bã, rồi cô khẽ giọng nói, “Có phải tôi ngây ngây dại dại rồi anh sẽ rất vui đúng không?
Anh không hiểu vì sao cô hỏi vậy, nhưng, “Nếu em trở nên ngây dại, chỉ cần thuộc về anh, anh thật sự sẽ rất vui!”
Cô sững sờ, cổ họng nghẹn lại.
“Thẩm Chức Tâm, anh lặp lại lần nữa, anh không có gì để nói với em hết, anh sẽ không ly hôn!” Nói xong, anh tức giận cúp máy.
Nhưng, anh không ngờ, đó là cuộc điện thoại cuối cùng giữa anh và cô.
5.6
Cô ngưng thuốc đã mấy ngày, cô cảm thấy trí nhớ mình hình như có linh hồn, từ lơ lửng, nhẹ tênh, bất định ban đầu, bây giờ lại giống như mọc ra vô số những sợi dây leo màu xanh quấn chặt lại, không cho nó bỏ đi.
Trí nhớ đã phục hồi nhưng đối với cô, cả thế giới này lại bắt đầu một màu xám xịt.
Lý trí mách bảo cô, uống đúng thuốc một lượng thích hợp sẽ giúp cô, nhưng cô không muốn, cũng rất sợ hãi.
Cho dù một ngày nào đó phải rời khỏi đây, cô cũng không muốn mình biến thành một kẻ ngây ngây dại dại.
Cô cố gắng kiềm chế, không để cho những cảm xúc tiêu cực tiếp tục chiếm giữ trái tim mình nữa.
Cô vẫn duy trì tâm thái bình thản, không để rơi vào trạng thái đau buồn, nghĩ mà thương thân mình nữa, tâm trạng đó không thích hợp với cuộc sống mới mà cô muốn có, bây giờ thứ duy nhất phải làm là tin rằng bản thân mình có thể làm được, thật sự làm được, hơn nữa nhất định phải làm thật tốt!
Không muốn nghĩ đến ba chữ Hứa Ngạn Thâm nữa, chỉ cần nghĩ đến, tâm trạng của cô lại rơi vào ngõ cụt.
Cô bước ra khỏi phòng, bất ngờ thấy Cảnh đang thu dọn hành lý.
“Cậu đi đâu thế?” Giống như là đi xa.
“Tôi cũng đang nghĩ chừng nào chị mới chịu ra khỏi phòng.” Cảnh có vẻ không yên tâm, “Mấy hôm nay chị rất lạ.”
“Có gì lạ chứ? Chỉ là vừa khỏi bệnh, bị hạ đường huyết một chút thôi.” Cô giả vờ làm ra vẻ thoải mái, không muốn người khác lo lắng cho mình.
Nói giống hệt như nói với Phi Phi.
Cô bị hạ đường huyết.
Chỉ là lần này, là tinh thần cô bị hạ đường huyết mà thôi.
Cô chỉ là người phụ nữ bình thường, có một trái tim vừa yếu đuối lại vừa kiên cường.
“Thật không?” Cảnh muốn tìm ra sự thật từ ánh mắt cô.
Nhưng, ánh mắt đang cười của cô rất điềm tĩnh.
“Chăm sóc tốt bản thân nhé.” Cảnh đành bỏ cuộc.
“Còn cậu thì sao?” Cô nhìn thấy cậu hình như muốn dọn đi.
“Mấy hôm nay chị không xem báo sao? Để phá vỡ những tin đồn không đúng sự thật, công ty đã tổ chức ba mươi tám buổi lưu diễn trong phạm vi toàn châu Á cho Tổ hợp truyền kỳ.”
Ba mươi tám buổi lưu diễn, cứ cho mỗi thành phố chỉ dừng chân hai tuần, thì ít nhất trong vòng một năm cậu sẽ không gặp được cô.
“Sao lại đột ngột như vậy? Vì sao không báo cho tôi biết trước?” Cô kinh ngạc.
Theo lý mà nói, chuyến lưu diễn quy mô lớn thế này chắc phải được quảng bá từ lâu rồi mới phải, bây giờ lại đường đột như thế, chẳng thể đảm bảo được lượng vé bán ra.
Lời vừa nó