
... cậu sốt đến hư đầu óc rồi thật à? Hay là uống nhầm thuốc rồi?”
“Tớ đâu có uống gì khác ngoài thuốc cảm và thuốc hạ sốt đâu!” Cô nghĩ kỹ lại, “À, mỗi tối tớ đều uống một viên thuốc chống trầm cảm do bác sĩ Lữ kê đơn.” Thuốc chống trầm cảm, năm ngoái cô đã từng uống, không có vấn đề gì.
“Thuốc chống trầm cảm? Chức Tâm, tớ nghe nói tác dụng phụ của loại thuốc này rất nhiều!” Phi Phi kêu lên thất thanh, “Hay là cậu uống quá liều?”
“Không, tớ uống một lượng rất ít.” Cô cười bất lực, “Tuy có thể có một số tác dụng phụ, nhưng không có nó, tớ chắc đã phát điên rồi.”
“Một thời gian nữa, tớ sẽ dần dần dừng uống, đừng lo lắng.” Cô an ủi Phi Phi.
Loại thuốc này, ít nhiều cũng tổn hại đến sức khỏe, cô không muốn dùng lâu dài, vì suy cho cùng, điều trị tâm lý và ý chí mới là liều thuốc tốt nhất cho chứng bệnh trầm cảm.
“Sao tớ không lo cho được? Nhanh nhanh nhanh, tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra!” Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Phi Phi sợ Chức Tâm lỡ đâu không chịu đựng nổi những đả kích về mặt tinh thần nữa...
Bị Phi Phi lôi đến bệnh viện, làm một loạt các xét nghiệm, mấy ngày sau cô đi lấy kết quả.
Bác sĩ khoa thần kinh vô cùng thận trọng mời cô vào văn phòng.
“Cô Thẩm, cô có thể cho tôi xem cô đang uống loại thuốc gì không?”
Bác sĩ bảo cô lấy hết các loại thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc chống trầm cảm, ngay đến vitamin cô dùng hằng ngày cũng phải lấy ra.
Các loại thuốc khác sau khi xem đều không có vấn đề gì, bác sĩ lấy một viên trong gói thuốc chống trầm cảm của phòng khám Lữ Quốc Hoa, nhìn tới nhìn lui, nét mắt đăm chiêu.
Mười phút sau, bác sĩ nhận kết quả xét nghiệm thuốc.
“Xin lỗi vì để cô đợi lâu.” Thái độ của bác sĩ rất nghiêm túc, “Thật ra tôi cũng đã từng tiếp xúc với một vài bệnh nhân được giáo sư Lữ Quốc Hoa kê đơn, nhưng, tôi không hiểu vì sao giáo sư Lữ lại kê loại thuốc này cho cô Thẩm.”
Nghe ra giọng bác sĩ có gì không ổn, cô có chút căng thẳng.
“Theo tôi quan sát, và đã làm các xét nghiệm tâm lý cho cô Thẩm trước đó, cô Thẩm quả thật bị mắc chứng trầm cảm nhẹ, nếu uống thuốc với liều lượng ít sẽ giúp cho quá trình phục hồi tâm lý. Nhưng, kê loại thuốc nặng này thì chỉ phản tác dụng...” Bác sĩ dừng một lát, sau đó rút ra kết luận, “Cho nên, tôi chỉ có thể nói, giáo sư Lữ đã cho nhầm thuốc rồi. Nhưng, là một bác sĩ, tôi cảm thấy khả năng này rất nhỏ, gần như không tồn tại.Cho nên cảm thấy có một khả năng khác, chính là trong quá trình kê đơn, người nhà cô đã phóng đại bệnh tình của cô lên, thậm chí miêu tả giống như cô đã bị tâm thần, dẫn đến bác sĩ Lữ chẩn đoán sai, kê nhầm thuốc.”
Cô rùng mình.
Sao có thể kê nhầm thuốc được? Bác sĩ Lữ rất có vị thế trong ngành này, không thể phạm một sai lầm ngớ ngẩn như thế.
Khả năng khác... như bác sĩ mô tả, cô bị tâm thần...
“Cô Thẩm, thuốc mà cô mang đến, trong mắt người bình thường rất giống với loại thuốc nhập SRS, nhưng loại thuốc này nặng gấp mười lần loại thuốc SRS cô nên uống.”
Gấp mười lần...
Cổ họng cô như bị siết chặt, không thốt được nên lời.
“Vì là thuốc nặng nên lúc uống quả thực rất có hiệu quả, cô Thẩm có cảm thấy tinh thần mình bắt đầu lạc quan trở lại không, nhưng uống trong một thời gian sẽ khiến cô trở nên lãnh cảm, vì trí nhớ của cô bắt đầu sút giảm, thậm chí phản ứng cảm xúc cũng chậm hơn người bình thường mấy lần, nếu cô uống tiếp, đầu óc sẽ trở nên mơ hồ, bắt đầu tổn hại trí nhớ, sống trong thế giới hư cấu của mình, không thoát ra được.”
Đó không phải là ngây ngây dại dại rồi sao...
Một cảm giác buốt giá đến tận xương từ gót chân truyền tới tim.
“Cô Thẩm, may mà phát hiện sớm, tôi sẽ lập tức kê đơn thuốc khác cho cô! Lúc đổi thuốc, cô phải đặc biệt chú ý đến cảm xúc của mình, nếu có cảm giác chán ghét trần thế thì phải lập tức đến bệnh viện ngay...”
Thuốc...
Cô không còn dám uống thuốc nữa.
Bác sĩ viết đơn thuốc xong, ngước mắt lên, hối hả gọi cô, “Cô Thẩm, cô đi đâu đấy? Cô còn chưa lấy thuốc mà!...”
Nhưng cô làm như không nghe thấy, thẫn thờ bước ra khỏi phòng khám.
“Sớm muộn có một ngày, anh sẽ làm cho em quên hết tất cả ký ức quá khứ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu!”
“Vì sao, anh không thể giống như em nói đến là đến nói đi là đi?...”
“Thẩm Chức Tâm, anh chỉ mong em chết đi cho rồi! Em chết rồi, anh sẽ không còn nhớ em nữa...”
Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!
Cô bịt hai tai lại, cô không muốn nghi ngờ ẩn ý trong lời nói của anh, không muốn kết tội anh.
Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!
Anh chỉ là hơi bá đạo một chút, anh chỉ là hơi áp đặt một chút, nhưng anh bao giờ là một kẻ bệnh hoạn như vậy.
Cho dù thường ngày cô luôn tỏ ra mình kiên cường, nhưng cô rất sợ hãi.
Thế giới này hình như đang xoay mòng mòng trước mặt cô, ra vẻ hung hãn trước mặt cô, cô rất sợ, rất sợ...
“Chức Tâm, cậu sao thế? Bác sĩ nói thế nào?” Phi Phi vốn hẹn sẽ cùng cô đến bệnh viện nhưng vì có việc nên giờ mới đến.
Cô vịn tường, thở ra khó nhọc, một lúc lâu, cô mới chớp đôi mắt ngấn nước, “Phi Phi, cậu để tớ một mình có được không?”
Phi Phi sửng sốt.
Cô chưa bao giờ thấy Chức Tâm như vậy, hình n