Duck hunt
Mảnh Vá Tình Yêu

Mảnh Vá Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325892

Bình chọn: 7.5.00/10/589 lượt.

i ra, cô lập tức nhận ra, tất cả những chuyện này không đơn giản chỉ là chuyện “đột ngột”.

Cô im lặng.

“Buổi lưu diễn đầu tiên là ở Hồng Kông, ở đó có công ty con, họ sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Mấy buổi biểu diễn đầu sẽ diễn ra ở những nơi có công ty con, dựa vào quan hệ nội bộ, thành tích chắc chắn sẽ không quá khó coi.

“Xin... lỗi.” Khó khăn lắm, cô mới thốt ra được chữ này.

Không cần nói nhiều, cậu cũng biết vì sao cô lại nói xin lỗi.

“Không phải xin lỗi đâu, anh ta cũng chẳng làm chuyện gì đặc biệt quá đáng.” Cảnh cười nhẹ, không muốn khiến cô quá hổ thẹn.

Hứa Ngạn Thâm chẳng làm chuyện gì đặc biệt quá đáng, chỉ là điều người mà anh cho là tình địch đi xa, không để họ tiếp tục “sống cùng một nhà” với nhau nữa.

Cách giải quyết “hiền lành” này là vì Hứa Ngạn Thâm thật sự muốn thay đổi tác phong sao? Còn nữa, vì biết cậu có nhóm máu RH- nên nương tay chăng?

Suy cho cùng, nói thế nào, cậu cũng xem như được “lợi”. Trong mắt người ngoài, lần này công ty chịu đầu tư một số vốn lớn tổ chức chuyến lưu diễn vòng quanh châu Á là để lấy lại tên tuổi cho cậu, là cách tốt nhất để phá vỡ mọi lời đồn thổi.

Kết quả này không xa rời ước mơ của cậu, cậu phải đi hiện thực hóa nó, bởi vì, hoặc là hoàn toàn rút ra khỏi giới giải trí, hoặc là sẽ nổi tiếng như cồn, tất cả đều phụ thuộc một năm này.

“Một hai năm này chị nhớ chăm sóc tốt bản thân đấy.” Cảnh hít một hơi thật sâu, dứt bỏ mọi quyến luyến.

Bởi vì dù có ở lại, cậu cũng chỉ có thể là một người bạn hoặc một người em trai mà thôi.

“Ừm.” Cô gật đầu, “Tôi sẽ ổn mà.”

Dù có cô đơn thế nào, cô cũng không muốn lên tiếng níu kéo.

Cho dù cô có cảm giác, cậu đang chờ đợi một câu nói của cô.

Có lẽ, chỉ là một câu nói thôi, mối quan hệ của hai người sẽ khác, cuộc đời cậu cũng sẽ khác.

“Thượng lộ bình an.” Nhưng cô chỉ nói duy nhất bốn chữ này.

Trong mắt cậu, cô đọc được nỗi thất vọng được che giấu rất kỹ.

“Giữ liên lạc nhé.” Môi cậu vẫn giữ nụ cười.

“Chắc chắn rồi.” Cô nhẹ nhàng hứa.

Cậu nhìn sâu vào mắt cô, xác định cô không hề trả lời cho có.

Đồ đạc trong phòng, cậu đã sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ, chỉ là trên bàn, có để một bức thư.

Bức thư này không thuộc về cậu, là cậu nhặt được trên máy bay.

Cậu nghĩ, bên trong chắc viết một số chuyện, người trong thư có lẽ muốn khuyên nhủ gì đó. Cô lúc đó, không có tâm trạng để đọc, cậu giữ nó giúp cô. Chỉ là không biết, hôm nay bức thư này, còn có thể giúp được gì cho cô hay không.

“Bảo trọng.” Nói xong hai chữ cuối cùng, cậu vẫy tay từ biệt.

Cuộc sống của cô, lại mất đi một “người thân”, căn phòng này, cho dù là ban ngày, hình như cũng trống vắng đến lạ.

Lại một tuần nữa trôi qua, cuối tuần cô đi thăm bọn trẻ trong cô nhi viện.

Từ sau bài báo đó, cô nhi viện lại trở lại những ngày bình yên.

Lúc cô bước vào cổng cô nhi viện, phát hiện một công nhân thân hình thô kệch, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai đang khiêng bình gas vào trong.

Cô nhi viện có rất nhiều những chiếc miệng nhỏ há ra chờ ăn, dĩ nhiên phải tiêu tốn rất nhiều gas, chỉ là một lúc mua tới tám bình khiến cô rất kinh ngạc.

Cô nhi viện nằm ở vùng ven hẻo lánh, một chiếc xe bánh mì không có biển số, nằm khuất trong đám cây cỏ không có ai để ý.

“Cô Vương, không xong rồi, bỗng dưng có một cô gái xuất hiện ở cô nhi viện.” Một thủ hạ thân người thấp bé quan sát tình hình, quay đầu lại nói với cô gái phía sau xe.

Cô gái có khuôn mặt kiều diễm ngồi bên trong xe nghe nói thế, nhíu đôi mày xinh đẹp, giơ tay cầm ống nhòm mà thủ hạ đưa.

Cô nhìn một hồi, thì thấy một khuôn mặt thanh tú.

“Thẩm-Chức-Tâm!” Lập tức nghiến răng ken két,

Đúng là oan gia ngõ hẹp, nỗi nhục tám năm trước ở căn tin trường, cô đến bây giờ vẫn nhớ như in ngọn lửa giận phừng phừng trên mặt mình lúc đó.

Đều là do Hứa Ngạn Thâm không hiểu chút gì gọi là giữ thể diện cho con gái!

“Cô Vương, kế hoạch của chúng ta phải làm thế nào đây ạ?” Thủ hạ hỏi ý.

Hủy bỏ ư?

Cô buông ống nhòm xuống, đôi môi đỏ gợi cảm, nét mặt lạnh lùng thốt ra mấy chữ, “Còn thế nào nữa? Chiếu theo kế hoạch mà làm!”

Ngay đến cha cô cũng nói rõ chuyện này nể mặt Hứa Ngạn Thâm tha cho Thẩm Chức Tâm, nhưng cô không phục! Nói thế nào, cũng tiện thể đe dọa luôn Thẩm Chức Tâm!

“Biết rồi ạ!” Thủ hạ nhận lệnh.

Năm phút sau, vừa đúng tám giờ sáng, bọn trẻ trong cô nhi viện đều ra sân tập thể dục.

Một gã đàn ông thấp bé, nhanh nhẹn, thừa lúc không ai để ý, thành thục trèo tường vào cô nhi viện.

......

Cô đang ở sân nhìn các cô giáo trẻ tuổi đang hướng dẫn bọn trẻ tập thể dục, hai ba chục em ngoan ngoãn xếp thành một hàng, vận đồng phục, theo nhịp phách của bài hát tập thể dục buổi sáng, giơ tay trái, đá chân phải.

Viện trưởng đứng phía sau duy trì trật tự, nhìn thấy cô, mỉm cười tiến lại.

“Bọn trẻ đã có đồng phục mới rồi ạ?” Cô hỏi viện trưởng.

Kinh phí của cô nhi viện rất eo hẹp, bọn trẻ rất ít khi được thêm đồng phục mới.

“Đúng vậy, có một công ty trang phục trẻ em sau khi đọc bài báo của cô đã tặng bọn trẻ mỗi cháu hai bộ, cổ vũ tinh thần các cháu.” Nét mặt viện trưởng rất vui vẻ.

Mặt mũi bọn trẻ đều hồng hào, tươi tỉnh, th