
n cô ta làm cho lão già này vui thích, tôi sẽ suy nghĩ làm một bộ phim cho cô ta.” Chủ tịch Vương nở nụ cười. “Hứa thiếu tam, cậu dắt mối nhé!”
Anh đâu phải là môi giới mại dâm!
Anh cực kỳ phản cảm, nhưng vẫn rút danh thiếp của trợ lý ra đưa cho chủ tịch Vương, “Thế này đi, những chuyện này ông tìm trợ lý của tôi hỏi số điện thoại, muốn hay không muốn hoàn toàn dựa vào sự tự nguyện của đối phương, những chuyện riêng tư thế này, công ty chúng tôi không can thiệp, suy cho cùng chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được.”
Làm một việc trái với nguyên tắc của mình, anh ngửa cổ, lặng lẽ nốc cạn rượu trong ly.
Hôm nay, cô lại chạy đi lấy tin, về hơi muộn.
Mười giờ, mưa bão khiến cả thế giới này chìm trong bóng tối, đèn đường mờ ảo, đường sá vắng tanh.
Cô che dù, vào đến con hẻm nhỏ nhà mình cô đi thật nhanh.
Cô bước thật nhanh ngang qua chiếc xe sang trọng màu đen quen thuộc.
Sắp về đến nhà rồi! Cô đã nhìn thấy tầng lầu nhà mình, Cảnh đã mở sáng đèn cho cô.
Vì sợ làm phiền, cô từ chối để Cảnh đón cô ở đầu hẻm.
Cô chạy đến cổng chung cư, bắt đầu lục tìm chìa khóa.
Đêm mưa, có một bóng đen đang tựa vào tường nhìn rất giống một gã lang thang nát rượu.
Cô không rảnh để quan tâm.
Sợ hãi, cô chỉ muốn nhanh chóng mở cửa vào trong.
Đột nhiên, bóng đen đó nhúc nhích, đứng thẳng người dậy, cất bước liêu xiêu tiến về phía cô.
Càng sợ hãi, chìa khóa trên tay cô giống như bị gỉ sét, càng không thể mở cổng.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy cây chích điện đã chuẩn bị sẵn trong giỏ ra, quay người, làm ra vẻ hung dữ, “Ông đi ngay, còn bước tới đây, tôi sẽ chích chết ông!”
Thân gái một mình luôn phải có vũ khí để tự bảo vệ.
“Chức Tâm, là anh...” Ánh sáng lờ mờ rọi trên gương mặt quen thuộc.
Cô sững người.
“Anh rất nhớ em.” Quần áo trên người anh ướt sũng, toàn thân bốc ra hơi rượu nồng nặc.
Anh bước tới ngã ngục trên vai cô, ôm lấy cô.
Vì sao, trái tim anh lại giống một hoang mạc thế này?
Đứng trong trời mưa tầm tã, anh thậm chí không chỉ một lần nghĩ nếu anh bị điện giựt, bị sét đánh, cô có vì thương cảm mà quay lại không?
Vì uống quá say, cả người anh không ngừng đổ về phía trước.
Cô đứng ngây người ra đó, dù rơi dưới đất, mưa lớn khiến toàn thân cô ướt đẫm.
5.4
Cô cố gắng đỡ lấy cơ thể nặng trịch của anh.
Không có ô, tóc cô ướt nhễ nhại.
Trong trí nhớ của cô, Hứa Ngạn Thâm rất ít khi say, anh luôn nói, uống quá nhiều rượu sẽ khiến đầu óc không giữ được tỉnh táo, thậm chí lưỡi cũng không thể kiểm soát được, sẽ nói ra những điều không nên nói.
Cô không thể tưởng tượng ra anh lái xe đến đây bằng cách nào.
Vừa nghĩ đến anh lái xe trong tình trạng say mèm thế này, tim cô đã đập thình thịch.
May mà anh không xảy ra chuyện gì.
Cả người cô ướt sũng nhưng cô cũng chẳng màng, vội rút di động ra, ấn số điện thoại của Tâm Ngữ, hy vọng con bé sẽ đến đón anh.
Còn anh, vẫn mím chặt môi, ôm lấy cô, cố chấp không chịu buông.
“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được.”
Cô lóng ngóng không biết phải làm thế nào, cô tìm trong túi áo của anh, quả nhiên tìm thấy chìa khóa xe.
Chỉ là, thật tệ, cô tuy có bằng lái nhưng chỉ là trên lý thuyết mà thôi, cô chưa từng lái xe.
Trước đây, cô tập lái xe, anh ngồi ghế phụ vô cùng nghiêm khắc, còn luôn miệng mắng cô dốt, không mắng cô nhấn sai đèn xi nhan thì cũng là lái xe mà không chịu nhìn kính chiếu hậu.
Hai người vì chuyện lái xe mà cãi nhau đến mấy lần, sau đó vì tức giận, cô cũng không thèm đụng đến vô lăng thêm một lần nào nữa.
Bây giờ, thời tiết xấu thế này, cô càng không dám mạo hiểm.
Thế là, cô cất lại chìa khóa vào túi anh.
“Vào trong trú mưa trước đã.” Cô quệt nước mưa trên mặt, nói với anh.
Mưa kéo dài rất lâu rồi, cô không biết anh đến đây lúc nào, càng không biết anh đã dầm mưa bao lâu rồi.
Anh cố chấp không nhúc nhích, cô đẩy thế nào cũng không đẩy nổi anh, đành nói, “Lên nhà nhé?” Cứ thế này, anh nhất định sẽ bị cảm nặng.
Cuối cùng anh cũng có chút phản ứng, cô vội vàng dìu anh.
“Anh nặng quá, tự mình đi được không?” Cô sắp bị cơ thể nặng trịch của anh đè ngã rồi.
Anh gật đầu, cất bước khó nhọc, cơn say khiến tay chân loạng choạng.
Anh suýt té ngã mấy lần, còn cô cũng suýt chút nữa bị anh đè lên.
Anh miễn cưỡng hợp tác một chút, cô dốc hết sức, thở hồng hộc, mới kéo anh vào được bên trong tránh mưa.
May mà, lần này, chìa khóa không còn chống đối cô nữa.
Cô vác cánh tay nặng nề của anh, loạng choạng bước vào thang máy, ấn tầng nhà mình.
Đến nơi, cô lại kéo anh ra. Cô gõ cửa, cửa lập tức mở ra.
“Sao trễ thế?” Cảnh vừa hỏi thì nhìn thấy hai người họ, cậu sửng sốt.
“Để tôi giúp chị!” Nhìn thấy cô vác anh rất vất vả, cậu cũng không hỏi gì nữa, bước tới trước.
Nhưng cô phẩy tay, “Không cần, không cần đâu, cậu giúp tôi mở cửa phòng ngủ với!”
Cô sợ đổi qua đổi lại, sẽ làm ngã anh.
Còn nữa, Hứa Ngạn Thâm là một người rất cao ngạo, anh không thích người ngoài thấy bộ dạng thảm hại của anh,
Sau một giây kinh ngạc, Cảnh lập tức quay vào giúp cô mở cửa phòng ngủ.
“Anh cố thêm chút nữa, ok?!”
Mặc kệ anh nghe hay không, lúc vác anh đến gi