
ường mình, cô cũng ngồi bẹp dưới đất, không buồn nhúc nhích.
Cảnh nhìn anh, rồi lại nhìn cô.
“Chị đi tắm thay quần áo đi, để tôi thay giúp anh ta.”
Cậu vừa nói xong, cô đã nhổm dậy, “Đúng đúng đúng, phải thay quần áo cho anh ấy, nếu không ngày mai nhất định sẽ bị sốt.” Vừa nói cô vừa cởi áo ngoài ướt sũng của Hứa Ngạn Thâm.
Cảnh đứng phía sau, nhìn cô.
Dù phải gắng hết sức mới lật được cơ thể cao lớn của anh lại nhưng cô vẫn không hề lên tiếng nhờ bất kỳ ai giúp đỡ.
Cụp mắt xuống, Cảnh thấy mình như người thừa ở đây nên cậu lặng lẽ ra khỏi phòng.
Hôm nay anh mặc kín mít, rất nghiêm túc, cô phải vật lộn mãi mới cởi xong quần áo của anh, bao gồm cả quần lót.
Đắp chăn cho anh, cô vội vàng vào nhà tắm xách ra một xô nước ấm.
“Để em lau người cho anh, anh đừng động đậy đấy!” Biết rõ anh không nghe thấy nhưng cô vẫn nói với anh.
Mí mắt anh khẽ động đậy.
Cô lau người giúp anh, anh ngủ rất sâu, như thể đây là nhà của anh vậy.
Giúp anh lau dọn sạch sẽ xong, cô đi giặt quần áo của anh, cho vào máy giặt vắt khô rồi mang ra ban công phơi, thì đã hơn một tiếng trôi qua.
Làm xong mọi việc, cô ngồi xuống sàn một lúc mới vực cơ thể cạn kiệt sức lực dậy, vào nhà tắm cởi quần áo ướt ra, xối nước nóng.
Mở máy sấy tóc, cô vừa sấy tóc vừa chú ý đến động tĩnh trong phòng.
Hình như có tiếng động, hình như có người ngã xuống đất, cô vội vàng tắt máy sấy tóc.
Vừa bước ra, cô nhìn thấy anh muốn đứng dậy nhưng ngọ nguậy một hồi lại ngã ra.
“Tối nay anh ngủ ở đây đi, ngày mai hẵng về.” Cô đứng cách khá xa, thận trọng nói.
Nghe thấy tiếng của cô, anh mở mắt ra.
Rồi bắt đầu cười khẽ, “Ngày mai hẵng về... thì ra, anh cũng sẽ phải rời khỏi đây...”
Là nước mưa trên tóc anh ư? Hai hàng nước chảy xuống.
Cô ngẩn ra nhìn anh, cố ý phớt lờ cơn đau nhói ở lồng ngực.
“Ngạn Thâm, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, chỉ là đã sai lầm đi chung đường với nhau, có lẽ kết cục hôm nay giống như một sự sửa sai vậy.” Bất luận là cuộc sống hay khác biệt về tư tưởng, họ đã cách nhau rất xa rồi.
Nếu lại sống cùng nhau, chỉ e sẽ lập lại những tổn thương liên tiếp không bao giờ dứt được.
“Nếu là sai lầm, anh cũng phải tiếp tục kéo dài sai lầm này! Anh không thể không có em! Đời này kiếp này, dù không còn yêu nhau nữa anh cũng vẫn sẽ tiếp tục!” Anh đột nhiên trở nên giận dữ, hai tay giơ lên cao, đấm mạnh xuống giường.
Cô kinh hãi.
Đột nhiên, anh vô cùng giận dữ, “Sớm muộn có một ngày, anh sẽ làm cho em quên tất cả ký ức trong quá khứ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu!” Anh mất đi lý trí, ăn nói lung tung.
Sớm muộn có một ngày, cô sẽ quên đi vết thương lòng này và trở về bên anh.
Chỉ là, có thật có ngày đó không?
Hai người hình như đã rơi vào chiếc hố tận cùng của sự đau đớn, cô cố sức vùng vẫy thoát ra, còn anh cố sức giữ cô lại.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy mình hình như bắt đầu đứng ở bên ngoài, hình như đang xem câu chuyện của người khác.
Thì ra, có một số chuyện, có một số tình cảm, cô đã dần dần học được cách buông tay.
Anh ngọ nguậy đứng lên, cuối cùng, anh đã ngồi dậy thành công, anh từng bước từng bước ngật ngưỡng bước tới chỗ cô.
“Anh muốn em...” Vừa nói xong, cơ thể nặng trịch của anh đã loạng choạng đè cô sát vào tường.
Cô ưỡn thẳng lưng, nếu cô đủ nhẫn tâm, cây chích điện chỉ cách cô vài tấc.
Anh thở hổn hển, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô.
“Em đã đồng ý chúng ta mỗi tuần gặp nhau một hai lần rồi!” Anh ôm chặt lấy cô.
Thật bi ai, hết giờ làm mỗi ngày, anh đều đợi dưới chung cư nhà cô một, hai tiếng đồng hồ, đợi cô hồi tâm chuyển ý gõ cửa xe anh.
Anh có lòng kiêu hãnh của anh, đã bị cự tuyệt đến mức này rồi, anh còn có thể làm gì chứ?! Nhiều hơn thế nữa, anh thật không làm được.
“Em đã đồng ý anh có thể muốn em rồi!” Anh hậm hực.
Cô rùng mình, cố gắng giữ bình tĩnh, “Anh bình tĩnh lại đi!” Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như vậy.
Môi anh, đã áp mạnh vào môi cô, cô vùng vẫy dùng hết sức đẩy anh ra.
Anh đứng không vững, ngã ra sàn nhà.
Cô thật nhẫn tâm.
“Vì sao anh không thể giống em nói đến là đến, nói đi là đi? Vì sao anh lại yêu em như thế? Vì sao anh lại trở nên bi thảm thế này?...” Anh nằm trên sàn nhà lẩm bẩm.
Vì sao, tình yêu của anh lại mãnh liệt, mãnh liệt đến sắp biến thành hận thế này?
“Thẩm Chức Tâm, anh mong em chết đi cho rồi! Em chết rồi, anh sẽ không nhớ em nữa...” Cuối cùng, anh căm hận lặp lại, “Vì sao... em không chết đi... chết... rồi... thì tốt biết mấy.” Một năm trước cô nên chết đi mới phải... Tình yêu của họ sẽ chỉ dừng lại ở những ký ức tốt đẹp...
Anh nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chịu thua cơ thể mệt mỏi, đau đớn của mình.
Cô vẫn đứng ngây ra.
Nỗi đau khổ của anh đã truyền tới tận đáy trái tim cô.
“Em phải làm gì để chúng ta có thể bình thản buông tay đây?” Cô lẩm bẩm.
Chẳng lẽ, cô phải biến mất khỏi thế giới này thì mới tháo được nút thắt chết này sao?
* * *
Hôm sau, anh tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Anh nằm dưới chăn, không có một mảnh vải trên người, quần áo ướt của anh tối qua đã được giặt sạch sẽ, xếp ngay ngắn ở đầu giường.
Cô đã không còn ở trong phòng, hoặ