
quyết định của tôi là quá nhân từ rồi đó!”
Người phụ nữ lập tức im bặt, dùng sức lôi người chồng cứ đứng đần ra đi.
“Mau về thôi, chúng ta về nhà bàn bạc kế sách!” Cô lôi chồng rời khỏi bệnh viện.
Ánh mắt anh, quay lại nhìn bác sĩ, “Tình hình cô ấy thế nào rồi ạ?”
“Nhịp tim của cô ấy rất yếu, huyết áp rất thấp, lượng máu chảy về tim cũng
rất kém, vẫn đang hôn mê.” Bác sĩ thông báo sự thật, “Hàm lượng protein
trong máu cô ấy rất thấp, mới dẫn đến hôn mê, tôi đã tiêm thuốc cho cô
ấy, bổ sung kali, natri, clo cho máu, hy vọng có thể giúp được cô ấy.”
Bác sĩ có chút tiếc nuối, “Vốn dĩ tình trạng người bệnh thế này, chúng tôi
nên truyền máu cho cô ấy, cô ấy sẽ hồi phục nhanh hơn, nhưng nhóm máu
của cô ấy rất hiếm, nguồn máu RH- quá quý giá, chúng tôi không thể áp
dụng cách này được, đành để bệnh nhân từ từ điều chỉnh...”
“Tôi có nguồn máu.” Anh bình tĩnh nói với bác sĩ.
Bác sĩ kinh ngạc.
“Người tự nguyện hiến máu sẽ tới ngay bây giờ.” Anh nhìn đồng hồ, đã gần nửa tiếng rồi, Nhan Hiểu Tinh chắc sắp đến nơi rồi.
Đối với hậu quả do chứng chán ăn gây nên, anh rất có kinh nghiệm.
“Thế thì tốt quá rồi! Tôi sẽ cho y tá lập tức chuẩn bị công việc truyền máu.” Bác sĩ phấn chấn, quay lại phòng hồi sức.
Sau lưng anh vọng tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, “Hứa... Hứa tiên sinh, anh... anh tìm em?” Nhan Hiểu Tinh thở dốc, rụt rè hỏi.
Vừa nghe điện thoại, bắt cô trong vòng nửa tiếng phải lập tức xuất hiện, cô từ phim trường chạy ngay đến, chỗ nào có thể đi đường tắt, cô không dám chậm trễ.
Anh là tài chủ của cô mà! Hơn nữa, sự nghiệp diễn xuất của cô cũng phải dựa vào anh.
“Cô đi chuẩn bị đi, Chức Tâm thiếu máu ngất rồi, cần cô truyền máu.” Giọng anh bình thản.
Nhưng Nhan Hiểu Tinh lại đờ người ra.
“Em? Em giúp chị... không không... bà Hứa truyền máu? Nhóm máu của chị giống hệt em?” Cô cực kỳ bất an hỏi.
Không muốn đâu!
“Đúng!” Anh gật đầu.
Không phải cùng nhóm máu, anh giữ cô lại làm gì?!
Nhan Hiểu Tinh bị chân tướng đánh gục.
Thì ra... thì ra... là như thế... chẳng trách... chẳng trách...
Không! Cô không muốn là kho máu sống!
Cả người cô run lên, làm ra vẻ đáng thương thử thương lượng với anh, “Hứa
tiên sinh, hôm nay em đang bị, không thích hợp để truyền máu! Máu của em hôm nay không sạch sẽ...”
Thiếu máu ư, Thẩm Chức Tâm thiếu máu ngất xỉu sao lại bắt cô truyền máu? Đây là đạo lý gì thế!
Khoé môi anh, nở nụ cười lạnh lùng không dễ nhìn thấy, “Nhan Hiểu Tinh, bỏ
cái bộ mặt cô hay diễn với đạo diễn và các diễn viên khác trên phim
trường đi!” Cô gái này, bẩm sinh đã biết diễn, rất biết giả vờ đáng
thương, không chỉ đạo diễn bị hormone giống đực làm cho đầu óc mê muội
rất thích cô ta, thêm đất diễn cho cô ta, nghe nói nữ diễn viên chính
cũng bị cô ta dùng tiểu thuật hãm hại, không thanh minh được lời nào.
“Hứa tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, em hôm nay không tiện thật mà!” Nước mắt
cô bắt đầu rơi, “Đợi mấy ngày nữa có được không? Mấy ngày nữa em hết bị
rồi, em sẽ hiến máu cho chị Hứa, có được không?” Thiếu máu thôi mà, một
tuần nữa chắc Thẩm Chức Tâm đã khỏi bệnh rồi!
“Tôi suýt nữa thì quên, phụ nữ còn bị hành kinh.” Anh bật cười lạnh lùng.
Cô gái này quá thích đóng kịch.
Cô ta có thể giở thủ đoạn trên phim trường, anh không quan tâm, nhưng trước mặt anh, làm ơn bớt diễn trò lại.
“Cô đã không muốn hiến, tôi cũng không ép.”
Nghe thế, Nhan Hiểu Tinh thở phào.
Anh cầm điện thoại, cúi đầu ấn ba số, rồi nghe máy, “A lô, trung tâm cảnh
sát ạ? Tôi muốn báo cảnh sát, thẻ tín dụng của tôi bị người khác dùng
trộm, còn nữa, tôi phát hiện một căn nhà của tôi bị người khác vô duyên
vô cớ dọn đến ở... Có, tôi có nghi ngờ một người, cô ta từng làm bảo mẫu ở nhà tôi...”
Di động của anh bị giựt lấy, Nhan Hiểu Tinh mặt
trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, “Hứa... Hứa tiên sinh... em hiến, em
hiến!” Trời ạ, cô không muốn bị cảnh sát bắt.
Ánh mắt thâm sâu của anh không có chút gì là mừng rỡ.
Đối phó với loại phụ nữ này, anh luôn có cách đề phòng.
“Cô vào đi!” Anh chỉ cửa phòng cấp cứu, “Lát nữa trở ra, tôi sẽ sắp xếp cho phóng viên đến phỏng vấn cô!”
Nhan Hiểu Tinh mở to mắt.
“Hình tượng ngọc nữ hiền lành, tốt bụng, sáng ngời như cô sao có thể không
cho đại chúng được biết chứ?” Môi anh lạnh lùng, tâm cơ khó dò, “Cảm ơn
cô đã tốt bụng hiến máu cho bà Hứa, báo đáp ơn tri ngộ của Hứa thị đối
với cô.”
Mặt cô xám ngoét.
Ơn tri ngộ... ba chữ quá nặng nề!
Thế không phải nếu... nếu có lần sau, cô trốn mất thì sẽ biến thành kẻ vong ân phụ nghĩa sao?
Chưa bước vào phòng cấp cứu, chân cô đã mềm nhũn.
Cả người rã rời, môi cắt không còn giọt máu, cô lặng lẽ mở mắt ra, từ từ để ý chí quay trở lại.
Y tá đang vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô, có thứ gì đó đâm vào huyết quản của cô đau nhói.
Bên cửa sổ phòng bệnh, quay lưng lại phía cô là một bóng người cao ráo đứng bất động.
Hứa Ngạn Thâm... Sao anh lại đến đây...
Mấp máy môi, định gọi anh, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải, cô
đành gắng gượng quay mặt sang, muốn hỏi y tá mình bị làm sao.
Nhưng vừa quay mặt qua, ánh mắt cô đã chạm vào chiếc giườn