Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325252

Bình chọn: 8.00/10/525 lượt.

đó thật ngại quá, tôi và vợ

lần đầu tiên phát sinh quan hệ, trong lúc vội vàng cô ấy xấu hổ chạy đi

mất, tình huống đó, tôi không thể giải thích với mọi người đành để cô

Vương đây chịu hàm oan.”

Nghe rõ lời giải thích của anh, mặt Vương Đan xanh mét.

Vậy là lúc đó anh chưa say, anh đều nhớ tất cả? Anh chỉ là cố ý thuận theo

tin đồn để tránh tổn hại đến thanh danh của Chức Tâm ư?

Còn cô vất vả tạo ra vở kịch này lại bị anh thờ ơ vứt sang một bên sao?!

“Mở miệng ra là vợ tôi thế này vợ tôi thế kia, tình cảm tốt đẹp như thế sao em còn nghe đồn hai người sắp ly hôn nhỉ?!” Cũng đã uống được vài ly,

Vương Đan không chút khách sáo bóc mẽ anh bằng giọng mỉa mai.

Giọng anh vẫn bình thản, “Thật ngại quá, không biết cô nghe ở đâu tin đồn

thất thiệt như vậy, tình cảm giữa tôi và vợ khá tốt đẹp.” Anh không thừa nhận.

Mắt Vương Đan nheo lại, nhìn anh có chút không cam tâm.

Lúc ở trường, cô nổi tiếng là mỹ nhân, nhưng Hứa Ngạn Thâm chưa bao giờ để

cô lọt vào mắt, ngay cả khi cô chủ động theo đuổi, cũng biến thành trò

cười cho cả trường.

Đã nói con cá mất là con cá to.

“Bày

đặt gì nữa, không phải con luôn nói thích cậu ta sao? Nếu cậu ta ly hôn

thật thì không phải con có cơ hội rồi sao?” Chủ tịch Vương khoác vai con gái, vỗ về con, nói ra tất tần tật.

Sự nghiệp của ông được thành công như ngày hôm nay một nửa cũng là nhờ cô con gái xinh đẹp này, nếu

năm đó con gái ông không ngủ cùng một số quan to thì công ty của ông đâu có được thuận lợi như vậy.

Ly hôn.

Nghe đến hai chữ ấy, anh lặng lẽ uống cạn ly rượu vang.

Vương Đan nhìn anh chằm chằm.

Hứa Ngạn Thâm không phải là người đàn ông rất đẹp trai nhưng khí chất điềm

đạm, ít nói bẩm sinh của anh, vẻ cao ngạo nội tâm của anh rất thu hút.

Người đàn ông này, vì sao chỉ thích mỗi mình Thẩm Chức Tâm? Cô không phục!

“Hứa thiếu tam nếu có hứng thú với ngành xây dựng, thì cứ qua lại với con gái tôi.” Chủ tịch Vương nháy mắt nói đùa.

Anh cười nhạt, “Tôi tài hèn sức mọn, không dám chen chân vào ngành nghề không am hiểu.”

Vương Đan bực tức định nói gì đó thì bị cha ấn vai ra hiệu.

“Đúng rồi, Hứa thiếu tam, tôi muốn qua cậu làm quen với một người.” Chủ tịch Vương vội vàng lảng sang chuyện khác.

Một là vì muốn giải tỏa không khí, hai là vì có hứng thú.

“Thông qua tôi? Là ai?” Anh nhíu mày.

“Chính là cái cô thiên thần trong phim truyền hình của đài cậu đấy, con nhỏ

đó, mẹ kiếp, vừa nhìn đã thấy rạo rực cả người, muốn chơi cô ta ngay lập tức.” Chủ tịch Vương thô bỉ nói.

Anh nhíu mày càng chặt, không phải vì cái gì mà vì cách nói chuyện của đối phương.

“Chỉ cần cô ta làm cho lão già này vui thích, tôi sẽ suy nghĩ làm một bộ

phim cho cô ta.” Chủ tịch Vương nở nụ cười. “Hứa thiếu tam, cậu dắt mối

nhé!”

Anh đâu phải là môi giới mại dâm!

Anh cực kỳ phản

cảm, nhưng vẫn rút danh thiếp của trợ lý ra đưa cho chủ tịch Vương, “Thế này đi, những chuyện này ông tìm trợ lý của tôi hỏi số điện thoại, muốn hay không muốn hoàn toàn dựa vào sự tự nguyện của đối phương, những

chuyện riêng tư thế này, công ty chúng tôi không can thiệp, suy cho cùng chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được.”

Làm một việc trái với nguyên tắc của mình, anh ngửa cổ, lặng lẽ nốc cạn rượu trong ly.

Hôm nay, cô lại chạy đi lấy tin, về hơi muộn.

Mười giờ, mưa bão khiến cả thế giới này chìm trong bóng tối, đèn đường mờ ảo, đường sá vắng tanh.

Cô che dù, vào đến con hẻm nhỏ nhà mình cô đi thật nhanh.

Cô bước thật nhanh ngang qua chiếc xe sang trọng màu đen quen thuộc.

Sắp về đến nhà rồi! Cô đã nhìn thấy tầng lầu nhà mình, Cảnh đã mở sáng đèn cho cô.

Vì sợ làm phiền, cô từ chối để Cảnh đón cô ở đầu hẻm.

Cô chạy đến cổng chung cư, bắt đầu lục tìm chìa khóa.

Đêm mưa, có một bóng đen đang tựa vào tường nhìn rất giống một gã lang thang nát rượu.

Cô không rảnh để quan tâm.

Sợ hãi, cô chỉ muốn nhanh chóng mở cửa vào trong.

Đột nhiên, bóng đen đó nhúc nhích, đứng thẳng người dậy, cất bước liêu xiêu tiến về phía cô.

Càng sợ hãi, chìa khóa trên tay cô giống như bị gỉ sét, càng không thể mở cổng.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy cây chích điện đã chuẩn bị sẵn trong giỏ ra,

quay người, làm ra vẻ hung dữ, “Ông đi ngay, còn bước tới đây, tôi sẽ

chích chết ông!”

Thân gái một mình luôn phải có vũ khí để tự bảo vệ.

“Chức Tâm, là anh...” Ánh sáng lờ mờ rọi trên gương mặt quen thuộc.

Cô sững người.

“Anh rất nhớ em.” Quần áo trên người anh ướt sũng, toàn thân bốc ra hơi rượu nồng nặc.

Anh bước tới ngã ngục trên vai cô, ôm lấy cô.

Vì sao, trái tim anh lại giống một hoang mạc thế này?

Đứng trong trời mưa tầm tã, anh thậm chí không chỉ một lần nghĩ nếu anh bị

điện giựt, bị sét đánh, cô có vì thương cảm mà quay lại không?

Vì uống quá say, cả người anh không ngừng đổ về phía trước.

Cô đứng ngây người ra đó, dù rơi dưới đất, mưa lớn khiến toàn thân cô ướt đẫm.

Cô cố gắng đỡ lấy cơ thể nặng trịch của anh.

Không có ô, tóc cô ướt nhễ nhại.

Trong trí nhớ của cô, Hứa Ngạn Thâm rất ít khi say, anh luôn nói, uống quá

nhiều rượu sẽ khiến đầu óc không giữ được tỉnh táo, thậm chí lưỡi cũng

không thể ki